Ba câu hỏi trong vòng tròn tình yêu

 GTHN - Cho những ngày mưa cuối tuần, ngồi nghe em độc ẩm, và thấy mình phiêu diêu giữa một mớ câu hỏi có lẽ không bao giờ tìm được câu trả lời nào chính xác nhất. Chỉ mong nếu một lúc nào đó mình giống em, giữa bao chữ tình, mình vẫn giữ được niềm trân trọng và niềm thương đến phút cuối cùng.


Em hỏi tôi, sao có những người yêu nhau từ lâu lâu lắm rồi vẫn chia tay nhau?


Tôi nghe nhiều câu chuyện về những cuộc chia tay căng cắt lòng. Đôi khi không phải là cảm giác của đau, vì suy cho cùng, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, và chắc chắn là từ cả hai phía, chỉ là phía bên nào đã nhiều hơn thôi. Là đôi lúc nó âm thầm diễn biến, để rồi một ngày xảy ra những quyết định cuối cùng đi về phía không nhau, bỗng thấy hụt hẫng và chơi vơi nhiều hơn.


Con người đôi khi sống dựa dẫm vào những điều quen thuộc, những cảm xúc thân quen, những sự an toàn mặc định. Không phải chúng ta không muốn dứt ra, mà là đôi khi chưa và không nỡ làm điều ấy. Vì dù thế nào, những năm dài, tháng rộng cũng là những khoảnh khắc của tuổi trẻ, của tình yêu dịu ngọt mà một đi sẽ không thể trở lại vẹn nguyên xúc cảm ban đầu.


Em bảo em không hiểu thế nào là “không còn cảm giác”. Ngần ấy năm qua đi, cuối cùng còn lại vẻn vẹn những đắng từ như thế. Mình cũng không hiểu. Cảm giác thì làm sao mà giải thích cho tròn trĩnh… Nếu có những lúc bỗng thấy yêu người quá đỗi, thì bỗng một ngày thấy muốn xa người quá đỗi chắc cũng chẳng có gì lạ. Huống chi tình huống trên thang đồ cảm xúc bấp bênh của những người trẻ ngày nay đi nhiều, tiếp xúc nhiều, trải nghiệm nhiều. Thêm vào những cầu toàn, những vết thương mỏng manh, hay tủi hờn vu vơ, tưởng chẳng là gì, nhưng có khi hóa ra là tất cả.


Em bảo những chuyện tình kết thúc đều dễ xuất hiện bóng dáng của người thứ ba. Một người bạn lớn đã từng nói với mình: “Đôi khi mỗi chúng ta cần sự xuất hiện của một ai đó đặc biệt hơn để biết rằng mình có thể bước qua ranh giới hiện tại và được là chính mình hơn”. Chỉ mỗi từ “hơn” ấy có thể thay đổi cục diện của rất nhiều vấn đề. Ai bảo trong tình cảm là không có cân, đo, đong, đếm, định lượng. Nếu không có, mình tin rằng sẽ chẳng nhiều người dũng cảm chọn cách đối diện với niềm đau mang đến cho người, và niềm đau của chính bản thân đôi khi gấp trăm ngàn lần hơn, mà chọn lựa.


Chẳng có đúng, chẳng có sai, cũng chẳng có người trước, người sau gì trong tình cảm. Chỉ có sự đủ tỉnh táo để nhìn nhận và sự đủ dũng cảm để theo đuổi.


Chúng mình cứ phải luôn học cách để sống, để lớn, để đối mặt và vượt qua. Có thể lúc nào đó bạn hoặc mình sẽ biết được những câu trả lời riêng cho những câu hỏi. Cũng không biết gọi lúc đó là tủi buồn hay may mắn. Thôi thì từ giờ tới những lúc như thế (nếu lỡ trải qua như thế thật) cứ làm những điều chúng ta muốn và giữ vững niềm tin.


Vào bản thân. Vào con người.

ba-cau-hoi-trong-vong-tron-tinh-yeu

Em hỏi tôi, sao những người thương nhau không đến được với nhau?


Nhiều câu trả lời lắm chứ.


Nhưng đôi khi, có thể là do chúng mình còn yêu bản thân mình quá đỗi. Mà sợ, mà tính toán, mà chưa dám dấn thân vào một trong những ải khổ của đời người.


Từ xao xuyến, đến thích, đến yêu, đến thương, đến yêu thương, đến những nguyện ước tự ràng buộc vào nhau, đâu chỉ chăng là những điều nông nổi một khắc, có khi đó là cả một quá trình phấn đấu, để hiểu được những xúc cảm lúc mơ hồ, lúc mãnh liệt của bản thân, và để đưa ra những quyết định. Có người thì chạm tay vào hạnh phúc thành hình trong những giai đoạn còn tinh khôi của những cuộc tình. Có người đã ngỡ như mình đi đến cuối con đường rồi lại hóa chốc tỉnh mộng. Cũng có người mải kiếm tìm để rồi không ít phút giây thấy mệt mỏi, chán nản, và lười yêu, lười cả được yêu. Chẳng biết gọi người nào mới thật sự là người may mắn. Thôi thì cho một luận kết giản đơn, như mượn tạm ví dụ của những ai đam mê vị cay trong ẩm thực, càng cay nồng càng thấy món ăn ngon lành và thấm vị hưởng thụ trọn vẹn. Yêu thương chắc cũng như thế, những gì càng khó nắm bắt, càng mang hình hài của những cảm xúc vỡ òa. Chỉ là, chúng ta đã đủ dũng cảm để đi đến cuối con đường cùng một ai đó vốn-xa-lạ chưa…


Em hỏi tôi, cố gắng yêu thương thế nào là đủ?


Có lẽ là, khi có chuyện gì đến và đi, cũng sẽ không là nuối tiếc. Và những nhớ, những thương, những ký ức, những khoảnh khắc, vẫn được cảm nhận là một phần dịu ngọt, đăng đắng của đời người. Một cách trân trọng.


Trước khi thương nhau trong những vòng tròn riêng, chúng mình vẫn là con người, với những niềm thương lớn giữa người và người.


Cho những lý thuyết về tình, về người, nhưng có khi nào là cũ và rỗng tuếch?


Sài Gòn, những ngày sang mùa… 

DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !