Chắp vá chút chút

GTHN - Ấy là chỉ cần 1 người nghĩ đến mình, thấy mình còn sống, hít cùng bầu không khí, sống chung 1 bầu trời và tình nguyện cùng mình ướt 1 cơn mưa. Chẳng mong cầu bất kì điều gì - là an toàn - là đúng nghĩa, nhỉ?

Và như thế chúng tôi xa nhau.

Gạt nhau ra khỏi cuộc sống. Ra đi và không nhìn lại 1 lần nào nữa. Như khi chưa hề yêu nhau. Chúng tôi chỉ là không còn thấy nhau trong cuộc sống, khi lớn hơn, con người luôn tìm cách xa rời nhau để đến với 1 nơi vững chắc hơn. Tôi, cô ấy, chúng tôi đều như vậy. Chúng tôi ổn. Không nước mắt, không cãi vã, không gì cả, chỉ tranh luận đôi chút rồi nó cũng như là lần cuối cùng. Có những thứ đáng và không đáng, dù sao vẫn nên để nó đi. Tôi đang khám phá cuộc sống này, mới mẻ và thú khi không có ai ở bên. và cũng như là, người lớn đôi khi luôn để mọi thứ nó trôi đi nhạt nhẽo như vậy, những gì bền chặt rồi thời gian khi trưởng thành hơn cũng nới lỏng nó mà bỏ đi.

chap-va-chut-chut

Tôi trẻ và tràn đầy năng lượng. Tôi yêu phim ảnh. Tôi luôn tràn trề tình yêu với nó.

Ngày hôm nay buổi chiều đầy gió.

Lất phất mưa.

Tôi chới với.

Nhìn hé qa khe cứ sổ, cây cối vật vã, điên cuồng xả lá xuống đường. Tôi mắt nhắm, tự hỏi trong đầu rằng cảm giác này từ đâu?

Cảm giác trống rỗng, k biết mình muốn gì và sẽ làm gì?

Tôi bỗng muốn làm 1 bộ phim. Bộ phim về tôi và em.

Em là ai ? Cảm giác rất quen thuộc và an toàn

Em là ai của tôi ? Tôi là ai của em?

Cảm giác tự do phóng khoáng, thoải mái và an toàn. Tôi thích. Tôi lặng lẽ ngồi xuống ghế, với lon coffee sữa đá yêu thích và đốt điếu thuốc thơm tho. tôi nhàu nhĩ nhiều. Không thể xác định vì sao lại thế, với lấy điện thoại và send 1 tin nhắn, 1 mẩu tin nhắn gọn gàng chỉ để hỏi người đó đang làm gì. Người đó rep lại và tôi tắt máy. Có thể khi không còn quan trọng, nhưng tình yêu mất đi rồi, cảm giác sẽ khác.

Sẽ chẳng đi đến đâu. Tôi nhìn vào gương, tôi khác biệt, cả vẻ ngoài và bên trong. Tôi mạnh mẽ nhưng cũng rất dẽ kích động. Tôi thích cảm giác bên 1 người tôi không biết chắc tình cảm của họ, hoặc giả chỉ có thể là ở cạnh thôi, lời yêu không quan trọng - với tôi ngay lúc này, tôi sợ yêu, sợ những người con gái như cô ấy. Tôi chỉ muốn ở cạnh 1 người, người cho tôi cảm giác an toàn nhất trên đời. Không ràng buộc, không sở hữu, không này nọ... Chỉ là nghĩ về nhau, muốn thì nhắn tin, tâm sự, hỏi han, quan tâm. Không thì thôi. Chỉ cần đừng bao giờ biến mất.

Người ta, rất nhiều người cho rằng, mối quan hệ tôi nêu trên chính là mối quan hệ nguy hiểm và đáng thương nhất trần đời : mối quan hệ mập mờ.

chap-va-chut-chut

Tôi chẳng cho là vậy bởi rốt cục, là con người, mục đích họ tới trái đất này chính là sống, yêu thương và sẻ chia.

Nhưng với những người sợ ràng buộc, sợ hụt hẫng, sợ cô đơn thì mối quan hệ đó chẳng phải là tốt nhất hay sao ? Chỉ là họ ích kỉ chút chút cùng nhau luyên thuyên những câu chuyện dài mãi không dứt, ích kỉ chút chút những lần rong ruổi trên khắp con phố bụi bặm, những chuyến đi xa quên tháng ngày. Họ chỉ ích kỉ chút chút vài lần im lặng mà nắm tay giữa chốn đông người, vài lần siết chặt, vài lần đón đưa. Chút chút vậy thôi.

Suy cho cùng, thứ tình cảm khó từ bỏ, khó quên và đẹp đẽ nhất chính là thứ tình cảm không được đáp lại - không dám đáp lại - không thể đáp lại. Là trên tình bạn dưới tình yêu - vừa với vai trò 1 người bạn vừa với vai trò như người yêu, nhưng tuyệt nhiên, dám chắc 1 điều rằng, chẳng ai trong 2 người muốn sự ích kỉ thêm chút nhiều đâu bởi họ biết, học e sợ nếu họ phải nói ra tình cảm của mình, bởi để có 1 người bạn như người yêu, người yêu như người bạn đâu có dễ dàng gì.

Ấy là chỉ cần 1 người nghĩ đến mình, thấy mình còn sống, hít cùng bầu không khí, sống chung 1 bầu trời và tình nguyện cùng mình ướt 1 cơn mưa. Chẳng mong cầu bất kì điều gì - là an toàn - là đúng nghĩa, nhỉ?
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !