A Nan dừng lại, nhìn về hướng ngón tay của Đức Phật và đáp: “Quả nhiên có một con rắn độc lớn thật đáng sợ”.
Khi Đức Phật và ngài A Nan đang nói chuyện, có một người nông dân ở gần đó đang cày ruộng, nghe thấy họ nói chuyện liền đi xem thử ở gồ đất đó có rắn độc thật không.
Tuy nhiên, người nông dân đã tìm thấy một hũ vàng được chôn phía dưới gồ đất. Người nông dân tự nhủ: “Rõ ràng là một hũ vàng, nhưng hòa thượng lại nói là rắn độc. Ta thực sự không hiểu rốt cuộc họ đang nghĩ gì”.
Sau khi người nông dân đào được hũ vàng, ông vội vàng mang về nhà. Nhờ sự phát tài bất ngờ của mình, người nông dân đã thay đổi cuộc sống nghèo khó ban đầu của mình. Bữa ăn luôn là sơn hào hải vị, đồ nội thất trong nhà cũng thay hết thành những đồ đẹp, xa xỉ, tinh mỹ.
Những người nông dân cùng làng rất ngạc nhiên và tò mò khi chứng kiến điều này. Đột nhiên, tin đồn lan truyền. Không lâu sau, tin tức về sự giàu có đột ngột của người nông dân đã truyền đến tai quan phủ, quan phủ đã tìm đến hỏi ông: “Tôi nghe nói ông luôn nghèo, nhưng gần đây ông đã trở lên giàu có chỉ sau một đêm. Tiền của ông đến từ đâu? Có phải là trộm cắp không? khai nhanh lên.”
Người nông dân không thể nói được nguồn gốc của số vàng đến từ đâu nhưng cũng không thể chứng minh được mình không phải là kẻ trộm. Do đó, ông đã bị bắt giam, quan phủ tra hỏi ông suốt ngày, điều này khiến ông vô cùng khổ sở. Gia đình đã hối lộ quan phủ bằng vàng với hy vọng cứu được ông ra ngoài. Nhưng cho đến khi gia đình ông tiêu hết số vàng, người nông dân vẫn không thể được giải cứu.
Người nông dân cuối cùng đã bị kết án tử hình. Đến ngày hành hình, khi nhìn thấy đoạn đầu đài, ông vô cùng sợ hãi và không ngừng hét lớn: “Quả nhiên là một con rắn độc! A Nan! Thật sự đó là một con rắn độc lớn! Thế Tôn!”
Khi quan phủ nghe thấy tiếng kêu kỳ lạ của người nông dân, họ nghi ngờ và nghĩ rằng chắc chắn phải có uẩn khúc gì ở đây nên đã trình sự việc lên nhà vua.
Nhà vua nghe vậy cũng thấy kỳ lạ, liền gọi người nông dân đến tra hỏi: “Nhà ngươi đã phạm tội trộm cắp, nhưng khi hành hình lại hét lên: Quả nhiên là một con rắn độc! A Nan! Thật sự đó là một con rắn độc lớn! Thế Tôn!. Câu này rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Người nông dân sợ hãi tâu với vua: “Tâu đức vua! Một hôm tôi đang làm ruộng, Đức Phật tình cờ đi ngang qua cùng với đệ tử A Nan. Họ nhìn vào nơi chôn hũ vàng và nói rằng có một con rắn độc, nhưng tôi không tin, sau đó tôi đã đào được một hũ vàng chính ở chỗ đó, tôi mang vàng về nhà, và hôm nay tôi đã rơi đến hoàn cảnh này. Bây giờ tôi chợt hiểu ý nghĩa thực sự của vàng là một con rắn độc lớn. Mặc dù vàng có thể làm tôi giàu có nhưng nó cũng có thể khiến tôi phải trả giá bằng mạng sống. So với rắn độc, vàng còn đáng sợ hơn!”
Sau đó, ông làm một bài kệ và nói với nhà vua:
Đức Phật nói đó là con rắn độc lớn, A Nan nói đó là con rắn độc lớn.
Rắn độc vô cùng đáng sợ, đến tận bây giờ tôi mới nhận ra điều đó.
Những kẻ ngốc thường bị lừa dối và chỉ coi vàng là báu vật.
Vì thế, trong vô minh không dứt, người ta sẽ chìm đắm trong vực thẳm thống khổ.
Chỉ khi từ bỏ được lòng tham trong lòng, bạn mới có thể tránh bị vàng mê hoặc.
Sau khi nghe xong những lời nói chân thành của người nông dân, nhà vua cũng nảy sinh một sự tín nhiệm tích cực với giáo nghĩa của Đức Phật và A Nan. Và vì tán thưởng sự giác ngộ của người nông dân, ông liền tuyên bố ông ta vô tội, được phóng thích trở về nhà.