Hoa Sakura hay còn có tên gọi khác là Hoa Anh Đào, là quốc hoa, là biểu tượng xinh đẹp nhiều mầu sắc của Nhật Bản. Nếu có dịp được ghé thăm đất nước xinh đẹp này thì đường quên chiêm nghiệm cái đẹp của hoa anh đạo tại đây nhé. Hoa anh đào có năm cánh, màu hồng nhạt, và thường nở vào tháng Ba. Ngày nay, việc ngắm nhìn hoa anh đào cũng rất dễ, có rất nhiều nước đã trồng được loài hoa này ở các công viên, ven hồ.
Status Về Hoa Anh Đào Nhật Bản
1. Hoa anh đào đang bắt đầu nở và khẽ thả nhẹ lên mái tóc em để gợi lại những ngày tháng đẹp tựa như canh hoa ấy. Em tự hỏi Liệu có thể quay lại?
2. Hoa anh đào dù có đẹp đến mấy thì cũng đến lúc tàn phai. Tình yêu dù có tốt đến mấy thì cũng có lúc lụi tàn. Hoa nở hoa lại tàn. Nếu như tình yêu của chúng ta ngay từ đầu đã quyết định quên đi, thì tôi nguyện mình không phải là cây anh đào vào thời điểm rực rỡ nhất, chỉ nguyện là đóa hoa úa tàn, chỉ có thời khắc bị thương, khi mất đi sẽ không nuối tiếc tháng ngày hạnh phúc có được.
3. Anh có biết, vận tốc của cánh hoa anh đào rơi là 5cm/s không? Vậy em phải sống với vận tốc nào… thì em mới có thể gặp được anh.
4. Hoa anh đào dù có nở đẹp đến đâu thì chỉ cần một cơn mưa nhỏ cũng đủ làm hoa phải rời xa cây. Nhưng hạnh phúc của hoa anh đào chẳng phải vẫn là được một lần nở hoa và rực rỡ trong nắng hay sao. Có xá gì chuyện nhanh nở chóng tàn?
5. Anh đào nở rồi tàn ngay khi cánh hoa còn đương sắc nhất chẳng khác nào tuổi thanh xuân ngắn ngủi đã qua đi.
6. Tôi không thích nhiều thứ, khó mở lòng mình với nhiều người, nhưng nếu được, tôi muốn hình ảnh tôi đọng lại sẽ như cánh hoa anh đào rơi xuống dòng nước chảy mùa xuân.
7. Cánh hoa anh đào thanh thuần, nhẹ nhàng rơi xuống dòng nước mùa xuân. Không cầu được tất cả biết đến, chỉ cầu được đón nhận và lưu lại hình ảnh hoàn mỹ nhất.
8. Vận tốc cánh hoa anh đào rơi là 5cm/s. Một vận tốc dường như rất chậm, nhưng từ khi hoa lìa cành có bao nhiêu giây đã trôi qua, cũng như đời người bao cuộc hội ngộ và chia ly đã xảy đến… Sau cùng thì, chỉ mong là cánh hoa an yên rơi xuống dòng nước mùa xuân, rồi dần trôi về biển lớn.
9. Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế. Và nếu khoảng cách giữa anh và em là 5cm, thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người.
10. Nếu là hoa, xin được làm hoa anh đào. Nếu là người, xin được làm một samurai. Bởi lẽ khi hoa anh đào rơi rụng và samurai ngã xuống, đều thanh cao lẫm liệt.
11. 5cm/s là vận tốc rơi của hoa anh đào cũng chính là khoảnh khắc chung ta lướt qua nhau… Chúng ta đã từng lao vào yêu nhau như những con “thiêu thân”, từng khóc vì nhau, từng vì nhay mà phải phấn đấu và cũng từng vì khoảnh khắc mà bỏ lỡ nhau… Gần 3 năm rồi. Cậu thấy không? Có quên được nhau đâu, bây giờ cậu muốn quay lại thì cũng đã muộn rồi… Tớ biết rõ một điều rằng người cùng tớ đi hết quãng đường còn lại chắc chắn… không phải là câụ.
12. Xuân về, mùa hoa anh đào lại nở. Sức sống lại trở về từ phương Nam ấm áp. Mùa mưa rào dường như không muốn bỏ lỡ cơ hội phá hủy những bông hoa bé nhỏ vừa hé nụ trên cành cao. Chỉ cần một cơn mưa ngang qua, con đường lại phủ đầy cánh hoa anh đào.
13. Những ngày cuối tuần, cô đều dành một ít thời gian để ngồi thật lâu ở nơi đây. Chẳng biết cô đợi ai, hay điều gì, cứ lặng lẽ ngồi dưới góc hoa anh đào ấy cho tới khi hoàng hôn vừa chợp tắt.
14. Một lần cô uống say, anh từng thẳng thắn mà hỏi cô trái tim cô đang chứa đựng điều gì. Cô chỉ mỉm cười thật khẽ và bảo, là hoa anh đào. Khi ấy anh nhận ra, hóa ra anh đã say thật rồi.
15. Một thoáng rực rỡ ấy chính là sự vĩnh hằng! Những thứ tốt đẹp chỉ cần từng có đã là đủ rồi.
16. Rộn ràng mùa hoa anh đào nở, bần thần ngắm gió hương. Ôi bầu trời bình yên, mong đợi ngày đưa em đến!
17. Đôi lúc chúng ta rơi nước mắt bởi một câu hát không phải vì nó hay, không phải vì ca sĩ hát rất cảm động, đơn giản ta tìm thấy nỗi đau riêng ta trong bài hát đó.
18. Hoa đào nở rộ đầy cành, rực rỡ sắc màu rơi rơi trong gió. Lăng Lăng đứng dưới tán cây, nhìn một màn mưa hoa bay lượn ngập trời.
19. Cô yêu nhất hoa đào không phải vì cảnh hoa rơi ào ạt lãng mạn trước mắt mà bởi số mệnh của nó.
20. Có người nói, số mệnh cây anh đào thật thê lương, thân cây to lớn không biết phải bồi đắp qua bao nhiêu mùa nóng lạnh, nhưng lại chỉ có thể bày ra vẻ rực rỡ trong thoáng chốc trên nhân gian.
21. Mùa xuân ở Tokyo rất đẹp, hoa anh đào nở bồng bồng như thủy triều, nhưng hễ gió nổi lên là trong một đêm sẽ rụng sạch. Anh nghĩ, có những chuyện có thể quên lãng, có những chuyện lưu giữ được trong lòng, có những chuyện mình cam tâm tình nguyện, cũng có những chuyện chỉ đành trơ mắt nhìn. Anh yêu em, đây coi như là kiếp nạn của đời anh. Anh tin lòng mình thật sự yêu em. Không thay đổi. Thủy chung. Vĩnh viễn. Mong em hạnh phúc.
22. Em sẽ không bao giờ quên hình ảnh những cánh anh đào nhè nhẹ bay trong mưa.
23. Lòng bâng khuâng nhớ ai năm nào. Hẹn hò nhau dưới hoa anh đào. Mình nói chuyện ngày sau.
24. Đừng mãi đuổi theo một người khác,hãy là chính mình,làm việc của mình và hãy làm chăm chỉ,những người thật sự thuộc về cuộc đời bạn,sẽ đến và ở lại bên bạn!
25. Tokyo một ngày nhiều mây. Mặc dù đã vào xuân nhưng khí trời vẫn chưa ấm áp mấy. Bên ngoài hoa anh đào đã nở rộ khắp nơi, màu trắng như bao phủ thành phố nhộn nhịp này.
26. Hoa anh đào đang rụng. Mùa hoa năm nay đã sắp hết. Hoa rơi, tự như giọt nước mắt của ai đó. Nữ hoàng hay nói với Kaori, hoa anh đào rơi là lúc nữ thần mùa xuân khóc. Bao nhiêu giọt nước mắt rơi là bấy nhiều cánh hoa rụng. Vị nữ thần xinh đẹp cai quản mùa xuân này không biết từ bao giờ đã bị gieo một lời nguyền độc ác lên người: Bất cứ ai chạm vào cô đều sẽ biến mất. Cô cố gắng không yêu ai, nhưng kết quả, cô ấy lại phải lòng một nam thần cai quản khu rừng hoa ở thế giới con người. Anh biết, anh không thể chạm vào cô và cô cũng không cho phép anh làm điều đó. Nhưng đến một ngày…
27. Anh giang hai tay ra, mỉm cười. Cô thẫn thờ, rồi chạy tới, ôm chầm lấy anh trong hạnh phúc và đau đớn. Anh biến mất. Chỉ còn lại cô trơ trọi giữa cánh đồng hoa. Cô ôm bộ áo của anh và khóc, khóc rất nhiều. Hoa anh đào cũng như thế mà rụng theo từng giọt nước mắt đang chảy xuống. Hàng ngàn cánh hoa, rơi lả tả, buồn tẻ. Đến giờ cô vẫn còn nhớ thương anh. Cứ đến mùa xuân, nước mắt cô lại lăn dài trên má. Hoa anh đào nở bung khi cô nhớ anh, rồi lại rơi khi cô khóc.
28. Vận tốc hoa anh đào rơi, mới trở nên quý giá và đẹp đẽ làm sao đẹp như chính hoa anh đào vậy!
29. Hầu hết các con đường phố mùa xuân ở Hàn Quốc đều chuyển qua màu trắng hồng. Sau vài ngày nở rộ, hoa anh đào sẽ rụng dần, tạo nên một khung cảnh rất lãng mạn. Trong ảnh là một con phố ở Changwon, thành phố miền nam Hàn Quốc.
30. Hoa anh đào ôm mộng tưởng biến thành người. Giống như nàng tiên cá đổi lấy đôi chân… Đánh đổi tất cả, chỉ muốn có được người mình yêu. Tình yêu, thật sự rất vĩ đại.
31. Trong phút chốc, Baekhyun tưởng như mình đang nhìn thấy hình ảnh về một mùa hoa anh đào nở rộ, giữa sắc trời rực rỡ ngày xuân, cũng đã từng có một người con trai gọi tên cậu thật lớn như thế.
32. Lễ hội mùa xuân với hoa anh đào phủ sắc hồng lên cả thành phố, Baekhyun ôm ấp tình cảm nhỏ cho riêng mình và cả giấc mộng trẻ con tựa như những cánh hoa anh đào mỏng manh, ngọt ngào về đến nhà.
33. 5cm/s không chỉ là vận tốc của những cánh hoa anh đào rơi, mà là vận tốc khi chúng ta lặng lẽ bước qua đời nhau, đánh mất bao cảm xúc tha thiết của tình yêu”,”Năm sau chúng ta cùng ngắm hoa anh đào nhé…
34. Một mùa hoa anh đào đến cùng nhìn lại một năm đã qua và sẵng sàng cho một năm mới.
35. Luôn bị mê mẩn những sắc hoa núi rừng như này. Cho dù là trời lạnh âm u, sương mờ đọng trên cánh lá mỏng manh hay trời nắng xanh, sắc hồng quyện trong màu nắng, bất cứ thời điểm nào cũng đều thật đẹp. Những ngôi nhà nhỏ quanh năm đìu hiu bên sườn đồi chợt trở nên ấm áp lạ thường, trong sắc thắm hoa đào, sắc vàng hoa cải. Hẹn trở lại khi xuân sang.
36. Kết thúc quá trình ngủ đông, khi đất trời Đà Lạt bắt đầu chuyển mùa. Năm nay có nhiều sự thay đổi đặc biệt của thời tiết, loài hoa anh đào có vẻ nở sớm hơn. Những cây mai anh đào thi nhau khoe sắc nở rực rở, ngợp một bầu trời hồng tại Đà Lạt. Đây cũng chính là thời điểm những cây hoa mai anh đào báo hiệu cho vùng đất cao nguyên Đà Lạt là xuân lại về.
37. Cứ vào khoảng tháng 12 hàng năm, giữa những cơn gió bấc, từng cây mai anh đào vẫn vươn mình bung nở tạo nên một cảnh quan thi vị tự như một bức tranh thủy mặc với những nét chấm phá màu đỏ hồng trên nền lá xanh mướt.
38. Tớ thích anh đào mùa xuân, thanh cúc mùa hạ, thích bách lý hương mùa thu, lạp mai mùa đông, và thích cậu của mỗi ngày.
39. Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế. Và nếu khoảng cách giữa anh và em là 5cm, thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người. Hoa anh đào vẫn rơi, và anh đã nắm trượt nó.
40. Xuân về, mùa hoa anh đào lại nở. Sức sống lại trở về từ phương Nam ấm áp. Mùa mưa rào dường như không muốn bỏ lỡ cơ hội phá hủy những bông hoa bé nhỏ vừa hé nụ trên cành cao. Chỉ cần một cơn mưa ngang qua, con đường lại phủ đầy cánh hoa anh đào.
41. Anh đào vạn dặm, tuyết trắng ngàn năm.
Truyện Ngắn: 5cm/s Là Vận Tốc Rơi Của Cánh Anh Đào
Nếu hỏi tôi có việc gì mà tôi làm giỏi nhất, thì hẳn tôi sẽ không do dự mà trả lời ngay, đó là chờ đợi. Đương nhiên, nếu giống như những gì Nguyên vẫn nói thì tôi thật ra giỏi nhiều thứ lắm. Cậu ấy thường cằn nhằn sao tôi có thể dành từng ấy thời gian chỉ để quanh quẩn với mấy bộ manga, mấy bộ phim hoạt hình ủy mị của Nhật, sao tôi có thể chỉ nhìn một lần mà có thể nhớ được mặt với tên của cả đống nhân vật không chỉ mặt nhìn na ná mà tên còn loằng ngoằng dài cả vài cây số, sao tôi có thể chỉ trong ba chiêu mà hạ gục tên con trai to gấp đôi mình,… Tóm lại, trong mắt Nguyên, tôi chính xác là cô bạn thân rất giỏi những chuyện rắc rối, vớ vẩn mà cậu ấy không may phải chịu đựng. Hình như, Nguyên chưa bao giờ nhận ra, điều mà tôi giỏi nhất là chờ cậu ấy…
Tại sao ư? Vì đó là việc mà tôi luôn luôn làm, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác,…
Câu lạc bộ Kendo của tôi đối diện với sân bóng đá. Mỗi buổi chiều, sau khi tan buổi tập, tôi đều đi sang bên đó chờ Nguyên. Tôi đứng đó, bên ngoài hàng rào cao vút bằng thép đan hình mắt cáo, tựa lưng vào gốc đào, chờ cậu ấy tập xong. Hai đứa thường ra về vào chiều muộn, khi mà ánh nắng gần như đã tắt hết, chỉ sót lại vài tia màu hồng rực nhuộm đỏ đường chân trời. Bóng một đứa con trai loay hoay với trái bóng và một đứa con gái kì lạ trong bộ võ phục Kendo đổ dài trên con đường vắng…
Lớp ba, lớp bốn, lớp năm,… rồi lớp mười, lớp mười một,…
Hàng rào mắt cáo vây quanh sân bóng đá thật sự rất cao, cao đến nỗi những ngày đầu tiên đứng chờ Nguyên, con bé lớp ba là tôi đã ngước nhìn đến gãy cả cổ mới thấy được hết chiều cao hùng vĩ của nó in trong nắng chiều chênh chếch. Đến tận bây giờ, khi đã học lớp mười một, tôi vẫn phải ngước mắt lên nhìn cái hàng rào cao ngất ấy, và thầm nhận ra cái cảm giác choáng ngợp khi nhìn lên những mắt lưới bằng thép in vào khung trời nhàn nhạt nắng chiều vẫn nguyên vẹn hệt ngày nào.
Tôi đứng đó, bên ngoài hàng rào cao vút ấy. Tôi đứng đó, bên ngoài thế giới của Nguyên.
Không hiểu sao, tôi luôn có cái cảm giác ấy, cái cảm giác mình bị ngăn cách ngoài thế giới của cậu ấy, cái cảm giác mình chỉ có thể đứng bên ngoài mà chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi, chờ cậu ấy bước ra khỏi lớp hàng rào bao bọc, đi tới bên tôi,…
Đứng bên ngoài, tôi dõi theo Nguyên từ xa. Cái dáng cao lênh khênh, chân dài tay dài tưởng như lóng ngóng mà đi chuyển nhanh như điện xẹt, xử lí bóng nhanh đến lạ. Những khi nghỉ giữa hiệp, cậu ấy cúi người xuống thở dốc, chống tay vào đầu gối, từng giọt mồ hôi theo mấy lọn tóc ướt đẫm nhỏ xuống tong tong. Những hôm trời mưa, mọi người nghỉ tập, cậu vẫn tập sút một mình trên sân, quần áo lấm lem đất cát. Những lúc chỉ đạo tấn công, cậu ấy thường vô thức đưa tay quệt những giọt mồ hôi trên trán… Tôi đã thuộc nằm lòng từng hình ảnh của cậu ấy, giống như việc tôi biết rất rõ Nguyên sinh nhật vào 13 – 12, thích ăn cơm rang, ghét nhất là củ cải và cà rốt, là một con mọt sách chính hiệu nhưng cũng là một con sâu ngủ, thế nên, sáng nào qua gọi cậu ấy đi học, tôi cũng phải vào tận giường mà giở vài động tác Kendo ra để lôi được cậu ấy dậy, thế nên, bữa sáng của cậu ấy luôn là mấy lát bánh mì tôi mang cho,…
Thân nhau đến mức ấy, nhưng mỗi lần đứng chờ cậu ấy bên ngoài sân bóng, tôi lại có cảm giác thật xa xôi…
Bên cạnh hàng rào mắt cáo trên sân vận động là một cây đào cổ thụ. Nó có lẽ đã đứng đấy từ lâu lắm rồi. Từ ngày chúng tôi học lớp ba, mỗi mùa xuân, từng cánh hoa đào muộn đã chấp chới từ trên các cành khẳng khiu cao vút buông xuống trong gió. Cây đào khẳng khiu, già cỗi nhưng chưa bao giờ trễ hẹn với mùa xuân.
Năm lớp mười một, tôi đứng dưới làn mưa hoa đào ấy, chờ Nguyên, chợt nhớ tới bộ phim 5 cm/s. 5 cm/s là vận tốc rơi của hoa anh đào trong gió. Bộ phim có cậu bé đã chờ người con gái mình yêu – cô bạn thuở nhỏ từ khi còn bé cho tới tận khi người con gái đó lấy chồng. Mỉm cười, tôi hứng những cánh hoa rơi giữa lòng bàn tay. Chắc hoa đào của Việt Nam cũng rơi với vận tốc 5 cm/s?
– Này Nguyên, dạo này cậu bắt đội tập muộn thế?
Tôi sải bước để bắt kịp tên con trai đang mải mê với quả bóng trên đôi chân. Bóng hai đứa đổ dài dưới ánh chiều, lồng vào nhau. Nguyên vẫn không quay lại nhìn tôi:
– Sắp tới giải đấu rồi mà. Nếu không chờ được thì cậu cứ về trước nhé.
– Xì, tớ mà về trước chỉ sợ trên đường không có cao thủ bảo vệ thì cái bản mặt vênh váo của cậu dễ bị ăn đấm lắm! À, đố cậu mười lăm nhân hai sáu bằng bao nhiêu?
– Ba trăm chín mươi.
– Vậy năm mươi ba nhân hai lăm chia năm?
– Ừm… hai trăm sáu lăm?
– Đúng rồi… Vậy 5 cm/s là gì nào?
Cậu ấy dừng quả bóng lại, quay nhìn tôi nghi ngờ:
– Lại truyện tranh, hoạt hình gì đó hả? Vớ vẩn!
– Rồi, rồi, với Nguyên thì bất cứ thứ gì không liên quan đến toán học và bóng đá đều vớ vẩn hết!
Nguyên xoa đầu tôi rồi dúi xuống:
– Dẹp cái bản mặt bí xị của cậu đi. Về nhanh không ăn mắng đấy!
– Cho cậu thời gian suy nghĩ. Khi nào có đáp án thì bảo tớ. Cậu mà trả lời được tớ sẽ làm theo một yêu cầu của cậu.
Thấy cậu ấy vẫn chẳng có gì là để tâm, tôi nhấn mạnh lại:
– Bất cứ yêu cầu gì đấy.
Nắng chiều phủ màu đỏ lên chúng tôi. Khi ấy là mùa xuân năm lớp mười một.
Nhưng tôi chưa từng nhận được câu trả lời của Nguyên, cho tới tận khi tôi theo gia đình chuyển vào Nam sống.
Nếu cậu ấy để tâm, thì chỉ cần chưa đầy sáu mươi giây để gõ một cụm từ tìm kiếm trên Google, và mất thêm chưa đầy mười giây để nhận lấy kết quả. Và nếu cậu ấy có thể kiên nhẫn để đọc một chút, thì cậu sẽ biết ngay 5 cm/s là vận tốc rơi của cánh anh đào.
Nhưng hình như Nguyên chưa từng kiên nhẫn với tôi giống như tôi kiên trì làm phiền cậu ấy. Tôi đã đứng dưới gốc đào cổ thụ đó, tôi đã đứng ngoài hàng rào mắt cáo cao ngất đó chờ cậu ấy suốt chín mùa xuân…
Tôi… đã thích cậu ấy mất rồi…
– Cậu thật sự không đi tiễn tớ hả?
Tôi tựa lưng vào gốc đào, thì thầm với cái điện thoại trên tay. Giọng Nguyên đầy bứt rứt:
– Xin lỗi, xin lỗi An. Tại lúc đó trùng với trận chung kết. Đội trường mình chỉ vừa đủ người…
– Không có gì. Nếu vậy, nhớ thắng đấy nhé. Tớ… đi đây…
Cúp máy, tôi ngửa mặt nhìn lên những cành đào khẳng khiu. Hoa đã tàn từ lâu. Mùa xuân …đã kết thúc tự bao giờ?
Đường ray chạy ngay qua phía hông sân vận động, và tường bao chỗ ấy mới đập đi vẫn chưa kịp xây lại. Khi lên tàu, tôi chợt ý thức được điều đó, vậy nên, tôi đã gần như dán khuôn mặt mình vào cửa sổ. Nếu may mắn, tôi có thể nhìn thấy Nguyên. Một lần nữa.
Và tôi nhìn thấy cậu ấy thật. Mọi thứ liên tiếp lướt qua đáy mắt tôi rồi dừng lại tựa một thước phim quay chậm. Khuôn mặt đẫm mồ hôi của Nguyên, đôi mắt sáng lên khi cậu ấy nhìn thấy tôi bên cửa sổ toa tàu, cậu ấy đã mỉm cười, vẫy tay với tôi, rồi sau đó là cả sân nhảy dựng lên cùng với tiếng hét sửng sốt vào micro: “Trời ơi! Đội trưởng Hoàng Nguyên vừa làm mất bóng…”
…Rồi tất cả lùi xa vào khoảng không vun vút gió phía sau lưng…
Bộ phim 5 cm/s, cô bé đó chuyển đi, và mối tình đầu của hai người bạn mãi mãi dang dở… Đến phim mà còn không có nổi một cái kết có hậu, cho dù cả hai người đó đều thích nhau, đằng này, tôi chỉ đơn phương thích Nguyên – người luôn chỉ xem tôi là con bạn thân ưa rắc rối. Cậu ấy, liệu có nhớ tôi?
Thành phố Hồ Chí Minh không có gió lạnh ẩm ẩm hơi mưa phùn mùa xuân, không có Nguyên với quả bóng đá trên sân tập mỗi chiều, cũng không có cây đào già khẳng khiu lả tả hoa rơi. Tôi quen dần với cái nắng vàng óng, quen dần với những người bạn mới. Tôi vẫn đến lớp Kendo mỗi buổi chiều, nhưng giờ đây, chẳng có tên ngốc nào cho tôi chờ nữa. Đổi lại, có một người luôn kiên trì chờ tôi trước lớp kiếm đạo để cùng về. Cậu ấy tên Minh.
Qua Facebook, qua Yahoo, qua tin nhắn, qua những cuộc điện thoại, tôi biết có rất nhiều bạn nữ trong trường ngưỡng mộ đội trưởng Hoàng Nguyên của đội bóng đá trường – tên bạn thân ngốc xít của tôi. Các bạn ấy không đứng ngoài hàng rào cao ngất để chờ Nguyên như tôi trước kia, mà bước hẳn vào trong sân vận động, cổ vũ cho những buổi tập của đội, mang nước cho họ khi trời nắng, mang khăn bông cho họ khi có mưa, hỏi han những bạn trong đội khi đội giải lao…
Tóm lại, cuộc sống của Nguyên vẫn ổn, vẫn trôi chảy từ khi tôi rời đi. Cậu ấy không vì không có tôi sang gọi mà ngủ dậy muộn hay quên giờ học. Cậu ấy cũng không vì không còn tôi mang bánh mì cho mỗi buổi sáng mà phải nhịn đói. Nói cách khác, tôi cũng chẳng hề đóng một vai trò gì quá ghê gớm cho cam trong cuộc sống của cậu.
Hai con đường của chúng tôi từng sóng đôi bên nhau, và từ đây rẽ làm hai ngả. Có lẽ, như bao người dưng khác lướt qua nhau trong cuộc sống này, tôi và cậu ấy cũng chỉ có duyên đến mức ấy…
Đúng như Nguyên nói, có lẽ, tôi đã đọc quá nhiều truyện và xem quá nhiều phim hoạt hình rồi!
Nhưng trước khi tôi kịp quyết tâm đặt Nguyên hoàn toàn vào miền kí ức, thì mùa xuân đã lại trở về. Và chúng tôi phải đối mặt với lựa chọn quan trọng nhất cuộc đời, tính đến thời điểm này: lựa chọn trường đại học.
Tôi về Bắc đón Tết. Minh chở tôi ra bến xe. Cậu ấy hỏi tôi tại sao nhất định phải về Bắc đón Tết một mình. Tôi cười trừ, lảng tránh ánh mắt của cậu.
Tôi làm sao có thể nói rằng, tôi quay trở lại đó là vì muốn gặp lại Nguyên?
Cây đào già nua cạnh sân vận động năm nay ra hoa sớm. Khi tôi về tới nơi – chiều ba mươi tết – lác đác một vài cánh hoa màu hồng nhạt đã theo gió đậu xuống vai tôi. Sân vận động vắng tanh, chỉ có một tên ngốc cao lênh khênh đang mải mê hành hạ quả bóng dưới ánh chiều nhạt nhòa nhuốm mưa bụi lây rây.
Dưới gốc cây đào, bên ngoài hàng rào mắt cáo, tôi thấy tôi trở lại chính bản thân mình ngày xưa – con bé ngốc nghếch thầm thích người bạn thân nhất, và ngốc đến mức chỉ im lặng đứng ngoài thế giới của người đó mà chờ đợi chứ không dám đặt chân vào. Chỉ tiếc là khi tôi nhận ra điều này, giữa chúng tôi đã mơ hồ hình thành một khoảng cách, không phải khoảng cách bên trong – bên ngoài bức tường rào bằng thép như ngày xưa, mà là khoảng cách của thực tế – khi cả hai đã lớn, đã phải đối mặt với hoàn cảnh hiện tại, chứ không chỉ đơn thuần mơ mộng như ngày nào. Phải, đúng là đã có rất nhiều thứ thay đổi trong gần một năm qua, cho dù hai đứa mới chỉ vừa đặt chân lên bậc thềm của tuổi mười tám…
– Cậu về… lúc nào thế An?
Tôi giật mình ngẩng lên, nhận ra Nguyên đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào. Mái tóc ướt mồ hôi dính chặt vào trán. Vài vệt bùn lấm trên gương mặt. Và những cánh hoa đào chao lượn xung quanh hai đứa. Lả tả, lả tả,…
– Mới về. Tớ đi thẳng từ ga về đây, vì nhớ cây đào này không chịu được…
Phần còn lại của câu nói tôi đã kịp ngăn bản thân mình lại trước khi lỡ miệng thốt ra: “… và bởi tớ biết chắc sẽ gặp cậu ở đây”. Rút khăn tay trong túi áo khoác, tôi quẳng cho Nguyên và chỉ cậu ấy những vết bùn lem trên mặt. Hai đứa tựa lưng vào gốc cây, nhìn cơn gió đuổi bắt những cánh đào rơi, mỗi người mải mê theo đuổi ý nghĩ của riêng mình, cho đến khi Nguyên lên tiếng:
– Tóc An dài qua vai rồi. Cậu không định cắt tóc ngắn như trước nữa à?
– Ừ, trông buồn cười lắm à?
– Không, xinh hơn.
Giật mình! Quả thật tôi không tưởng tượng nổi người vừa trả lời là Nguyên. Ngày xưa cậu ta có bao giờ để lỡ bất kì cơ hội nào để chọc tôi phát điên đâu? Phát hiện cái nhìn muốn rớt cả con ngươi của tôi, Nguyên giơ tay cốc đầu tôi một phát rõ mạnh:
– Nhìn cái gì?
– Vì thấy cậu… khác quá, chả nhận ra luôn!
– Đúng là khác thật… Sau khi An đi, tớ đã nhận ra có một vài điểm khác biệt mà trước giờ tớ không hề thấy… Ví dụ như: chẳng có đứa con gái nào tớ quen mà… đanh đá như cậu, hơi tí là cậy có võ bắt nạt người, cũng chẳng có ai nói nhiều như cậu, chẳng có ai phiền phức như cậu…
– Vì tớ là độc nhất vô nhị mà!
– Và… cũng không ai kiên nhẫn chờ tớ sau mỗi buổi tập như cậu nữa…
Tôi mỉm cười với những cánh hoa lướt qua trước mặt. Thật tuyệt khi biết rằng cậu ấy vẫn luôn coi tôi là một người quan trọng, cho dù là quan trọng như một – con – bạn – thân – rắc – rối – dữ – dằn.
– Nguyên sẽ thi trường gì nhỉ? Chắc là trường gì đó ngoài Bắc rồi… Còn tớ…
– Này! Đừng nói cậu sẽ học ở trong Nam?
– Tớ đang suy nghĩ. Dù gì nhà tớ cũng định cư trong đấy, học Đại học ở Nam có lẽ là lựa chọn tốt nhất. Hiển nhiên rồi… Nhưng mà bố mẹ nói nếu tớ muốn học ngoài Bắc thì bố mẹ sẽ tôn trọng quyết định của tớ…
– Vậy cậu định sao?
– Chưa biết. Tớ không muốn xa bố mẹ, nhưng tớ nhớ miền Bắc, nhớ cái rét và nhớ hoa đào chết đi được, và…
“…Và tớ muốn được ở gần cậu nữa, Nguyên ngố ạ”. Tôi dừng lại, thì thầm trong lòng với cây đào già. Nhưng… có lẽ tôi nên chấm dứt mối tình đơn phương này? Vì cậu ấy – người tôi thích – là bạn thân nhất của tôi, và mãi mãi vẫn chỉ coi tôi là bạn thân không hơn không kém…
– …Nhưng có lẽ tớ sẽ học ở miền Nam, rồi sau này kiếm một ông chồng trong đó luôn ấy chứ và sống luôn ở trong đó, khỏi phải đi đi về về hai miền Nam Bắc cho mệt…
Tôi cười trừ, quay người đi trước, thả lại phía sau lưng một câu giục Nguyên về. Bóng chiều co lại trong cơn mưa phùn mùa xuân. Lênh láng…
– Là vận tốc rơi của hoa anh đào trong gió phải không?
Tôi cứng đờ người khi giọng của Nguyên vang lên sau lưng. Tôi quay lại, đối diện với cái nhìn rất bình thản của cậu ấy.
– 5 cm/s ấy, nếu cậu vẫn chưa nhớ ra. Cậu đã đố tớ hồi năm trước, đó là vận tốc rơi của hoa anh đào trong gió phải không? Và cũng là tên một bộ phim hoạt hình…
– Nhưng… tớ không nghĩ Nguyên lại tìm hiểu câu hỏi đó. Cậu có thèm để ý đến nó khi tớ đố đâu?
– Dĩ nhiên là tớ có tìm hiểu. tớ thậm chí đã cố gắng ngồi xem cho hết bộ phim ấy, vì có vẻ cậu đã phát cuồng vì nó. Nói thật, tớ chả hiểu cậu thấy cái thứ hại não ấy hay ở chỗ nào. Chưa kể cái kết làm tớ thấy tức điên…
Phải, cái kết đó cũng từng làm tôi phát điên. Mọi chuyện bắt đầu khi cô bé nói cho cậu bạn thân biết 5 cm/s là vận tốc rơi của hoa anh đào. Họ đã có cả một tuổi thơ đầy ắp kỉ niệm, cho tới khi một trong hai chuyển trường, và rồi không còn cơ hội gặp lại nhau, cho dù cả hai vẫn luôn hướng về nhau. Thời gian trôi, cô gái lấy chồng, lấy một người đàn ông không phải cậu bạn năm xưa, dù trái tim cô vẫn chứa đầy hình bóng cậu. Dù cho đến lúc đó, cậu vẫn chờ đợi cô…
– Tớ trả lời đúng không?
– Đ… đúng… Thì sao?
– Vậy, nếu tớ trả lời đúng, cậu sẽ làm cho tớ bất cứ việc gì như đã hứa, đúng không?
Một nụ cười “gian tà” xuất hiện trên gương mặt Nguyên khiến tôi luống cuống, và trước khi tôi kịp mở miệng ra để phản bác, cậu ấy đã tiến đến trước mặt tôi bằng tốc độ của một tiền đạo tấn công trên sân bóng.
– Cậu sẽ ở lại miền Bắc, theo yêu cầu của tớ, đúng không?
Đó là lần đầu tiên trong đời này, tôi đã thực sự tin rằng đời thực cũng có thể có được kết thúc tốt đẹp hơn một bộ phim.
Hoa anh đào giờ đây không còn là để ngắm hay trưng bày cho đẹp trong những dịp đầu năm mới. Với cánh hoa mong manh và sắc màu trắng hồng đã tạo nên nhiều nguồn cảm hứng ra đời cho nhiều câu stt & quotes hoa anh đào. Và ở trên là những câu stt hoa anh đào cảm xúc nhất được chia sẻ đến các bạn, khi nhìn những bông hoa này bạn có cảm nhận gì? Để lại bình luận ngay bên dưới nhé.
Cũng là một loài hoa nhưng lại mang đến một cảm xúc khác nhau khi ngắm nhìn những cánh hoa anh đào. Qua bài viết stt hay về hoa anh đào này bạn có thêm yêu thích loài hoa này không? cùng chiêm ngưỡng hoa anh đào và xem những câu stt hay về hoa anh đào ở trên các bạn nhé.