35 STT Lễ Vu Lan Báo Hiếu Cha Mẹ

GTHN - Status lễ vu lan báo hiếu Mẹ là những câu nói và lời chúc của người con bày tỏ lòng hiếu thuận với cha mẹ. Công cha – nghĩa mẹ sinh thành đã đi vào thơ ca từ buổi ban sơ: “Công cha như núi Thái Sơn/ Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”, khó mà kể hết được sự hy sinh, khó nhọc mà mẹ cha phải gánh chịu trong thời gian nuôi ta nên người.

35-stt-le-vu-lan

Lễ vu lan rằm tháng 7 hàng năm theo lịch âm, là một ngày lễ đặc biệt và có ý nghĩa quan trọng trong đời sống tâm linh của người Việt. Đây là ngày báo hiếu, nhắc nhở các thế hệ con cháu nhớ tới công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, ông bà, tổ tiên và những thế hệ đi trước. Trong ngày này, ai cũng muốn trở về nhà, cùng nhau ăn bữa cơm gia đình đầm ấm và chia sẻ vài ba câu chuyện năm xưa. Thế nhưng với những người con xa nhà, chỉ có thể lặng lẽ gọi điện hỏi thăm, chúc mẹ vài ba câu rồi trở lại với guồng quây công việc.

STT Vu Lan Báo Hiếu Cha Mẹ

1. Nên là anh ơi, mùa Vu Lan này em có nhiều niềm vui lắm, bỏ qua tất cả những mỏi mệt những nỗi buồn vụn vặt, vì quan trọng hơn tất thảy, em hãy còn là “đứa trẻ may mắn nhất trần đời”.

2. Mẹ là dòng suối dịu hiền Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên là bóng mát trên cao, là mắt sáng trăng sao, là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau ,à tiếng dế đêm thâu Là nắng ấm nương dâu Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời.

3. Nếu ai đó đã nhiều lần lỡ hẹn với Mẹ, thì tháng Bảy chính là dịp thích hợp nhất để làm thắm thêm tình Mẫu Tử.

4. Nguyện một đời tĩnh lặng, nhẹ nhàng, tự mình phấn đấu tự mình bồi dưỡng toả hương thơm cho đời! Bây giờ, không còn cầu cạnh quá nhiều về vinh hoa phú quý, về quyền cao chức trọng nữa mà chỉ cầu được làm việc mình thích và một đời bình an.

5. Cầu mong cha mẹ muôn đời bình an, cầu mong công việc thuận lợi, học hành chăm chỉ, sự nghiệp thăng tiến.

6. Mẹ là người có thể thay thế tất cả ai khác nhưng không ai có thể thay thế được Mẹ.

7. Ngày hôm nay, ngày Lễ Vu Lan, hãy tạm gác mọi bộn bề cuộc sống, mọi thú vui hào nhoáng bên ngoài, và dành cho người mẹ thân thương của mình một bữa cơm thật đầm ấm. Bữa cơm đó không cần thiết phải là cao lương mĩ vị, chỉ cần có mẹ, có bạn, thế là đủ.

8. Cám ơn Mẹ, đã sinh ra con và nuôi dưỡng con cho đến ngày trưởng thành. Nhân ngày Vu Lan, con chúc Mẹ của con mỗi ngày đều vui vẻ, tươi trẻ và sống khỏe. Yêu Mẹ.

9. Những ngày tháng Bảy âm lịch, hơi ấm mùa Vu lan toả khắp lòng người, trên những gốc phố nhộn nhịp lạnh lẽo của Sài Gòn. Ngồi xuống và suy niệm những dòng tản mạn chất đầy nỗi niềm của người con xa quê.

10. Con cảm thấy may mắn hơn nhiều người vì cứ mỗi độ Vu Lan về, lại được cài lên mình một hoa hồng đỏ thắm.

11. Cảm ơn mẹ đã mãi yêu thương con, cảm ơn mẹ cho con những trận đòn roi để con nên người. Cảm ơn mẹ đã cho con cuộc sống đầy yêu thương. Cảm ơn mẹ đã cho con được làm con của mẹ.

12. Nếu như có kiếp sau, con vẫn muốn, con là đứa con của mẹ, nhưng lần này chiều con ít lại, để cho con chăm sóc mẹ, để cho con bớt hư đi, để nước mắt mẹ vơi đi chỉ một ít.

13. Bạn thân mến. Không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết công ơn của những đấng sinh thành. Nếu bạn còn cha, còn mẹ và vẫn được nhìn thấy cha mẹ mỗi ngày, bạn đừng ngần ngại thể hiện tình yêu của mình. Hãy biết yêu thương khi còn có thể bởi biết đâu đến một ngày nào đó ta không còn cơ hội nữa. Hãy cho cha mẹ thấy bạn yêu cha mẹ đến nhường nào, đừng để những nỗi buồn hằn in lên mắt mẹ.

14. Bạn hãy xem mỗi ngày trôi qua đều là một ngày Vu Lan để được sống trọn vẹn đạo làm con và thể hiện tấm lòng hiếu thảo đối với cha mẹ. Hạnh phúc luôn ở quanh ta, và nhất là khi mỗi ngày trôi qua ta còn nhìn thấy cha mẹ.

15. Mẹ chính là công trình vĩ đại nhất mà tạo hóa ban cho chúng ta. Chúng ta lớn lên bằng tình yêu thương vô bờ bến, không điều kiện của mẹ. Thời gian qua đi, dù khi con cái đã khôn lớn, trưởng thành thì trong mắt mẹ con vẫn chỉ là đứa trẻ vẫn còn non nớt trước cuộc đời và mẹ luôn muốn bao bọc, che chở cho con trong vòng tay yêu thương của mình.

32+ STT Lễ Vu Lan - STT Vu Lan Báo Hiếu Cha Mẹ Cảm Động Lòng Người

16. Dù có đi hết cuộc đời, chúng ta vẫn không hiểu hết tình yêu bao la từ trái tim mẹ dành cho mình. Cuộc đời dẫn lối đưa ta đi trên những con đường khác nhau, mang chúng ta đi xa vòng tay mẹ… Rồi cũng một ngày ta cũng làm mẹ của những đứa con thơ, cũng trải qua những cung bậc hỷ, lộ, ái, ố mà kiếp người đem lại… Bất giác ta sẽ nhớ, nghĩ đến mẹ và muốn trở về với mẹ.

17. Tuổi thơ con có mẹ, có cha, có anh chị quây quần bên bữa cơm gia đình. Những câu chuyện cổ chị kể, những câu hát ru ngọt ngào của mẹ cứ thế nuôi tâm hồn thơ bé con lớn lên mát lành, yên bình đến vô cùng. Những đêm mùa đông lạnh, cha cắt lá chuối về rải trên nệm rơm cho các con nằm ngủ ấm giấc ngủ… Một tuổi thơ bình dị, trong lành theo con suốt cuộc đời này. Những lúc mệt mỏi, chán nản, áp lực, cô đơn, con lại lật giở từng trang ký ức ngày xưa ấy, ngắm nhìn hình ảnh nhà ta cùng những kỷ niệm ấu thơ.

18. Thế gian mênh mông, lòng người cũng vô định. Đôi chân con đi khắp nơi nhưng khi dừng lại để ngẫm nghĩ về chuyện đời, chuyện đã qua, con lại chỉ muốn về nhà, về với mẹ. Trong vòng tay mẹ, con thấy mình được bao bọc, che chở và bình yên. Nhưng mẹ ơi, con sợ, sợ một ngày mẹ không còn nữa, sợ một ngày mẹ không bên con. Kiếp người như phù du chỉ có tình mẹ dành cho con là mãi mãi.

19. Cuộc sống rồi sẽ cuốn con đi theo những guồng quay của cơm, áo, gạo, tiền. Đôi khi con sẽ quên mất mẹ đang mòn mỏi, đang nhớ, đang chờ con trở về. Con trở về vào một ngày mà ngôi nhà xưa cũ kỹ nằm in lìm dưới bóng hoàng lan, giậu mùng tơi vẫn xanh bên giếng nước trong, còn mẹ đã không còn bên con. Ngôi nhà gắn với tuổi thơ con nhòe dần trong ánh nắng quái chiều hôm cuối ngày.

20. Đây chẳng phải là lần đầu tiên con đi học xa nhà, nhưng con buồn lắm mẹ ạ! Ngày còn bé, bạn bè nắm tau nhau đi bộ tới trường, còn con thì phải đạp xe lên trường huyện học. Rồi bán trú, nội trú, đến ký túc xá đại học, và giờ đây là căn phòng trọ nhỏ xíu. Những nơi đó đã trở thành một phần thế giới của con, nhưng vĩnh viễn không thể nào thay thế gia đình và mái nhà của mình được mẹ ạ.

21. Có những ngày, con đi xe vào một con đường rất lạ của thành phố. Đường có những hàng cây già thẳng tắp, lá vàng rơi như trong phim, thế mà con lại nghĩ đến cánh đồng làng. Đường thành phố êm ru, xe cứ thế là lăn vòng lăn vòng nhẹ như lướt, thế mà, cũng chẳng bằng đi chân trần trên bờ cỏ ra đồng ngày mùa đâu mẹ.

22. Có những ngày con lang thang đến những trung tâm thương mại đông đúc và ồn ào. Con đứng lặng giữa những xô đẩy bon chen. Con mệt mẹ ạ, mệt vì phải bon chen nơi xô bồ này.

23. Yêu thương này con dành đến Mẹ con, người đã chịu biết bao đau khổ và nhọc nhằn vì chúng con. Những gánh yêu thương vẫn luôn đong đầy trên đôi vai Mẹ.

24. Không có sự bao dung nào lớn lao bằng trái tim người mẹ. Dù bạn có làm sai bất cứ điều gì, việc gì thì chỉ có mẹ mới là người đủ rộng lượng và thứ tha tất cả cho con.

25. Song hành cùng trái tim là bàn tay của mẹ, hai nơi mà bạn có thể cảm nhận rõ nhất sự ấm áp và tình yêu. Không có điểm tựa nào yên bình và vững chắc nhất bằng bàn tay mẹ khi bảo vệ con.

26. Người đưa bạn đến với thế giới này chính là mẹ và người đầu tiên bạn nhìn thấy cũng chính là mẹ. Hãy đón nhận cuộc sống này bằng tất cả yêu thương như cách bạn đã cảm nhận được tình yêu trong lần đầu nhìn thấy gương mặt mẹ.

27. Khi có con, trở thành những ông bố bà mẹ chúng ta mới hiểu hết được tình yêu bao la mà cha mẹ đã dành cho mình trong suốt những năm tháng đã qua.

28. Không có tình yêu nào tinh khiết, nhẹ nhàng và bao la bằng tình yêu mà mẹ dành cho đứa con của mình.

29. Nụ hôn của mẹ có thể xoa dịu và trở thành liều thuốc tốt nhất cho mọi nỗi đau của con.

30. Khi bạn còn trẻ, sự quan tâm của bản thân có thể còn phải phân chia nhỏ lẻ thành nhiều phần khác nhau nhưng khi đã trở thành mẹ, một nửa suy nghĩ trong đầu bao giờ cũng thuộc về con.

31. Tình yêu của mẹ dành cho con vượt mọi thời gian, cố chấp và không tuân theo bất kì luật lệ của pháp luật nào.

32. Tuy có nổi loạn, cố chấp nhưng tình yêu mà mẹ dành cho con lúc nào cũng yêu bình đến lạ thường.

33. Hãy nhớ một điều : ai mà còn cài hoa hồng trên ngực áo trong mùa Vu Lan này thì hãy nhớ rằng ta là người hạnh phúc nhất trong cuộc đời này. Bởi khi mà đã cài hoa trắng rồi , thì cái cơ hội được gọi được nói “Mẹ ơi! Con thương mẹ con yêu mẹ!” sẽ không còn có thể được nữa!

34. Mẹ chính là “gia tài lớn nhất” mà mỗi người con không cần cố gắng kiếm tìm cũng luôn “đầy ắp” bên mình. Đừng bao giờ than nghèo nếu bạn còn có mẹ bởi thứ nghèo đáng sợ nhất là nghèo tình yêu.

Hạnh Phúc Là Khi Con Còn Nhìn Thấy Mẹ – Tác Giả: Oanh Nguyễn

Mỗi lần dạo Facebook, nhìn thấy ai đó đăng một tấm hình, một thông điệp về mẹ, lòng tôi cũng rộn lên bao xúc cảm ngọt ngào, hạnh phúc. Vì tôi biết, bạn đang vui vẻ hạnh phúc bên mẹ của mình và cũng vì bạn may mắn hơn vô vàn người khác.

Lúc còn nhỏ, đi đến đâu, đi bao lâu cũng được chỉ cần có mẹ cạnh bên thì chắc chắn chúng ta sẽ thấy an toàn. Đi đâu cũng vậy, chưa vào tới cửa nhà đã inh ỏi “Mẹ ơi, Mẹ…”. Nhưng mỗi ngày lớn lên, tiếng gọi “mẹ” dường như đã bớt thiết tha và nhạt nhòa dần theo năm tháng.

Tôi còn nhớ rõ, cô bạn thân cùng lớp 12 của tôi từng đắc ý như thế nào khi mẹ nó đi công tác 3 tuần ở Hà Nội, vừa lập dự định cho mình trong 3 tuần được tự do (vì nó chỉ ở với mẹ) vừa than thở với tôi rằng mẹ nó phiền phức, cổ hủ. Sau một tuần tự do, nó nhận được cuộc điện thoại báo tử từ công ty của mẹ nó. Lần đầu tiên, tôi thấy nó khóc, tay chân loạng chạng tưởng chừng như chỉ đẩy nhẹ một cái là có thể gục ngã.

“Năm xưa tôi còn bé
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi biết
Thân phận kẻ mồ côi

Đưa mẹ về nhà, những người thân của nó cũng vừa kịp đến, mỗi người một tay phụ giúp nó trong lễ tang của mẹ, ai bảo gì thì nó làm nấy, nó còn quá trẻ, đầu óc lúc này lại hoang mang, làm sao có thể gánh vác hết hàng trăm việc trong giờ khắc chia li này. Dì cô nhờ nó chuẩn bị quần áo của mẹ mình để đem đi liệm, nó sững sờ khi biết lâu rồi, mẹ mình không có một chiếc áo mới, đôi giày cũ mèm đã đi cùng bà từ ngày nó vào trường cấp 3. Vậy mà mỗi lần nó xin tiền mua sắm bà đều cho không ngần ngại, chỉ dặn con gái mua gì cũng nên tiết kiệm, bấy lâu nay nó vẫn than vãn với bạn bè rằng mẹ mình nói nhiều quá.

Nước mắt nó trào ra như cơn mưa rào sau những ngày trời gắt nắng. Quá đột ngột trước hung tin, nó chưa rõ vì sao mẹ mình ra đi, chẳng còn thời gian đến bệnh viện hỏi han, đồng nghiệp viếng thăm cũng không ai biết. Tuy nhiên, người bạn thân của mẹ đã cho nó biết, mẹ nó mất vì bị ung thư máu. Hai tuần gần đây, cảm thấy trong người không ổn, bà đến bệnh viện khám, bác sĩ bảo bà phải nằm bệnh viện một thời gian để khám và chữa trị, có thể sẽ vô máu, thay máu. Lúc biết rõ bệnh tình của mình thì nó đã chuyển sang cuối giai đoạn 2 đầu giai đoạn 3 (mãn tính). Những năm trước dù có bệnh bà cũng cho qua, cứ nghĩ không sao, nên cứ lao vào làm việc, để lo cho con gái. Biết bệnh tình của mình vì không muốn nó lo lắng, năm cuối cấp phải thi đại học, bà không muốn nó mất tập trung nên đã âm thầm nhập viện một mình chữa trị, người bạn thân đã bên cạnh bà sau giờ làm việc trong suốt một tuần đó. Khi truyền máu, bà thấy khỏe hơn, nhớ đến con nên vội đứng dậy xin bác sĩ cho về nhà một chút, bà bị sốc, phần vì sức khỏe yếu bà xỉu đi, khó thở rồi… Người bạn thân nghẹn ngào… còn tôi thì cảm thấy có vị rất đắng ở môi, xót xa cho người mẹ quá cố.

Nó té xuống, nước mắt lại trào ra, nó tự tát vào mặt mình, tôi cố ngăn, nhưng không thể. Nó nói với tôi, nó nhớ ra những đêm mẹ than nhức mỏi nhờ nó xoa bóp, những đêm bà ho, bà sốt cao mà nó vô tình nào quan tâm đến. Nó nghĩ chỉ là những cơn sốt, cảm cúm bình thường, nhưng chắc nó không biết, ngày nó còn nhỏ, chỉ cần nó sốt lên một tí thôi là cả đêm bà mất ngủ, chỉ cần nó ho nhẹ một cái thôi là tim bà đã nghẹn lại. Mẹ nó sinh ra nó được 4 tháng thì ba cô bỏ đi, bà chỉ có một mình, lúc nó còn nhỏ, bà đã phải cực gấp đôi, gấp ba so với những bà mẹ khác. Bạn thân của bà kể, lúc đấy bà vay tiền bạn bè, thuê người chăm trẻ, lựa chọn mãi mới cảm thấy yên tâm với người giúp việc, làm ở công ty thật chu toàn nhưng cách vài tiếng lại gọi về nhà hỏi han con trẻ.

32+ STT Lễ Vu Lan - STT Vu Lan Báo Hiếu Cha Mẹ Cảm Động Lòng Người

Ngày đưa mẹ mình về nơi an nghỉ cuối cùng, nước mắt nó rơi mãi. Suốt một tuần, nó không ăn uống, tự dằn vặt trách móc bản thân. Lúc còn mẹ thì không trân trọng, mất mẹ rồi mới hối tiếc thì có thay đổi được gì không, hay chỉ thêm những cay đắng trong lòng? Nó nghỉ học, chẳng liên lạc với ai trong lớp, ai đến nhà, nó cũng không ra chào đón.

Bẵng đi cũng vài năm, tôi tình cờ gặp lại nó, nó trưởng thành hơn, giỏi giang hơn và cười nhiều hơn trước. Mỉm cười với tôi, nó chia sẻ, nó đã từng dằn vặt bản thân, thậm chí muốn chết đi cho xong, nhưng biết mẹ không muốn nó buồn, nên cố gắng sống tốt, như chuộc lại lỗi lầm ngày trước. Không có mẹ bên cạnh, nó tự học cách chăm sóc bản thân, ít dựa dẫm người thân, một mình bươn chải, vừa làm vừa học. Nó cười suốt buổi trò chuyện, nhưng vẫn đôi mắt ấy, những giọt nước trong veo vẫn cứ rơi không một tiếng nấc.

“Nhiều lúc con đi tìm những thứ xa xôi mà quên mất những điều gần gũi.
Nhiều lúc con đi tìm những thứ xa hoa mà quên mất mẹ đang lầm lũi.
Nhiều lúc con đi tìm những thứ không phải của con mà quên mất rằng thời gian ngắn ngủi.
Giờ là lúc con đi tìm lại mình – đứa con bé nhỏ của ngày xưa luôn khiến mẹ vui….”

Câu chuyện đấy đến hôm nay vẫn ám ảnh tôi. Kể từ hôm ấy, tôi làm gì cũng gấp gáp hơn ngày trước. Tôi siêng tập thể dục hơn, ít ăn đồ ngọt, đồ béo, thay nước ngọt bằng nước suối, tôi không muốn sức khỏe tôi xấu đi. Dù đi đâu cũng vậy, về đến nhà là tôi “điểm danh” từng thành viên trong gia đình ngay. Với tôi thì ngày nào cũng là ngày của Mẹ của Ba của gia đình, tôi không có khái niệm đúng ngày mới trân trọng và tưởng nhớ, tôi muốn tặng gì, cũng sẽ làm ngay. Tôi sợ, sợ một ngày nào đó tôi không thể làm những hành động dễ thương này nữa. Tôi rất sợ chết, bởi khi tôi chết đi, chắc chắn người thân của tôi sẽ đau lòng, bởi khi tôi chết đi, tôi không thể ôm hôn những thành viên trong gia đình của mình. Dẫu biết nhân gian chỉ là cõi tạm, có đó rồi mất đó ngay thôi, nhưng làm sao tránh khỏi nỗi đau khi phải chia li người mà mình yêu quý.

Câu chuyện tôi kể cho bạn nghe và những gì tôi chia sẻ có thể bạn thấy nó quen thuộc như đã từng gặp ở đâu đó. Có thể bạn thấy nó cũ kĩ nhưng không bao giờ lạc hậu. Như người trong một nhà, quá quen mặt nhau, nhưng chưa bao giờ thấy chán. Có những lúc cãi vã trong nhà, nhưng đó vẫn rôm rả âm thanh của sự quan tâm, của tình thân. Khi phải lựa chọn giữa tiếng ỏm tỏi cãi nhau với sự im lặng, tẻ nhạt của ngôi nhà thì chắc chắn tôi sẽ chọn tiếng ồn ào, rôm rả, chói tai nhưng đầy tình yêu đó.

Nếu như bạn còn có thể yêu thương, xin bạn đừng phí một giây nào ngừng lại, không ai biết ngày mai sẽ ra sao và cũng chẳng ai có hai cuộc đời để sống, để yêu thương thêm lần nữa.

Mùa Vu Lan Và Ngày Bình Yên Bên Mẹ – Tác Giả: Jun

Những ngày tháng Bảy âm lịch, nhà lại nhà, trên khắp nước Việt đều thành kính bước vào mùa Vu Lan, mùa báo hiếu. Nhất là với người trẻ chúng ta khi nhớ về Mẹ – Cha, bậc sinh thành yêu quý mà trong nhịp thở gấp gáp của cuộc sống hiện đại, ai đó đã có phút sao nhãng, lãng quên. Mùa báo hiếu tháng 7 Âm lịch cũng là dịp để ta sống chậm lại và yêu thương nhiều hơn, gửi gắm tình cảm và hành động thực sự tới những số phận nghèo khó, không may mắn xung quanh mình. Ta hành động để thấy lòng vui vẻ và bình yên, cũng là tiếp bước dòng chủ lưu của đạo lý dân tộc: “Uống nước nhớ nguồn”, “Ăn quả nhớ người trồng cây”.

Những ngày ở quê báo bão, con trằn trọc cả đêm chẳng ngủ nổi. Vốn dĩ chuyện mưa bão chẳng có gì xa lạ với rốn lũ Miền Trung, thế nhưng mỗi lần báo bão là mỗi lần lòng những đứa con xa lại lo lắng.

Nhớ những ngày xưa, mỗi lần dự báo có bão là mấy mẹ con lại cùng nhau phòng bão. Con xúc từng bao cát nhỏ, cột chặt rồi chuyền lên cho mẹ đặt lên mái nhà. Mẹ bảo như thế để túi cát giữ ngói khỏi bị tốc khi bão về. Rồi hai chị lớn thì cắt bớt những lá chuối và nhành cây nhỏ trong vườn. Bão đến, căn nhà nhỏ lụp xụp ngập lặn trong màn mưa và gió rít. Gió ầm ì gào rú ngoài trời, còn mấy mẹ con trong nhà ngồi ôm nhau. Vài ba chỗ nhà dột nước chảy tong tong, mẹ đi lấy cái xoong nhỏ hứng nước. Đâu vào đấy rồi lại lôi nhau ra mà trêu đùa, mẹ thì ngồi vá víu lại mấy cái quần cái áo cho chị em con, ba chị em thì quay xung quanh mẹ nghe kể chuyện.

32+ STT Lễ Vu Lan - STT Vu Lan Báo Hiếu Cha Mẹ Cảm Động Lòng Người

Hôm nay lại bão, cơn bão đột ngột chuyển hướng vào thẳng quê mình. Có lẽ vì thế nên chẳng ai kịp trở tay phòng bão. Sáng sớm chưa kịp đọc tin tức, con gọi điện về nhà. Giọng mẹ vẫn như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Bão về, mưa to, gió lớn quật đổ hết cây cối trong vườn, thổi bay một góc ngói trên mái nhà… thế nhưng giọng mẹ vẫn bình thản, còn trêu đùa để con khỏi lo.

Phải rồi, mẹ vẫn luôn như vậy, vẫn luôn như vậy ngay cả khi mệt mỏi nhất. Bởi vì mẹ chẳng muốn tôi lo lắng nhiều. Mẹ tự mình ôm hết những nhọc nhằn và nhường cho chúng con những gì bình yên nhất.

Cuộc sống của nhà mình cũng như những ngày bão, mọi thứ đã chẳng còn bình yên kể từ ngày ba bỏ mẹ con mình mà đi. Một mình mẹ gồng gánh tất cả mọi chuyện, chăm lo cho mấy chị em con. Trên đôi vai gầy ấy là cả những tháng ngày chật vật lo từng bữa no bữa đói, và cả ước mơ của chúng con nữa. Ước mơ của những đứa trẻ mong mỏi được đến trường, được có quần áo đẹp, được có tuổi thơ bình yên. Mẹ vẫn cố gắng làm mọi công việc để thực hiện những điều ước ấy. Mẹ chẳng để cho chúng con một ngày bị đói, chẳng để chúng con bị bạn bè bắt nạt vì không có ba, hay bị ai khinh rẻ hắt hủi.

Mỗi lần thế, mẹ đều ôm chúng con vào lòng mà che chở, gương mặt ánh lên sự giận dữ. Thậm chí còn chẳng ít lần mẹ đanh đá chua ngoa xông lên để bảo vệ con. Nhưng đằng sau sự mạnh mẽ mà mẹ vẫn bày ra cho cả thiên hạ thấy lại là những giọt nước mắt mẹ giấu lúc đêm khuya khi chị em con đã ngủ say. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má con, hòa vào giấc ngủ muộn màng.

Còn con, 25 tuổi rồi nhưng mỗi lần gọi điện về nhà đều nhõng nhẽo với mẹ như một đứa trẻ con lên 5 vậy. Chẳng biết là trong mắt mẹ con vẫn luôn là đứa trẻ, hay trong lòng con vẫn luôn muốn được mẹ chở che bảo vệ nữa. Thế nên trước mặt những người xa lạ con mạnh mẽ kiên cường bao nhiều thì về với mẹ con yếu đuối bấy nhiêu. Một câu hỏi thăm của mẹ thôi cũng khiến con bật khóc không thôi. Thế mà trước hàng vạn lời chua ngoa của thiên hạ con lại bơ đi như chưa từng nghe được gì.

Một ngày có mẹ thì vẫn là một ngày con được bình yên, được dựa vào mẹ lúc mệt mỏi, được tìm chốn quay về khi mỏi gối chùn chân. Mẹ vẫn bảo thiên hạ rộng lớn là thế, nhưng sẽ chẳng có ai hiểu con bằng mẹ, thế nên chỉ cần nghe giọng con qua điện thoại thôi là mẹ biết ngay tâm trạng con thế nào.

Con vẫn ao ước mình có thể tự lập, có thể tự bước đi trên chính đôi chân của mình, tự lo cho cuộc sống của mình và cả của mẹ nữa. Nhưng có lẽ thứ khó trả nhất trên đời này chính là tình cảm, con chỉ nợ mẹ chứ chẳng thể nào trả hết công lao của mẹ.

Con vẫn luôn vùi mình vào công việc, vào những mối quan hệ ngoài kia mà đôi khi quên đi một người vẫn luôn chờ những cuộc điện thoại của con, chờ những lần con về thăm, chờ được ôm con như ngày còn bé. Nếu có thêm một ngày của cuộc đời, con ao ước đó sẽ là bình yên nhất trong cuộc đời con, ngày được ở bên mẹ.

Trên đời này, chỉ có những thứ đến lúc mất đi rồi chúng ta mới biết trân trọng, quý giá. Mẹ chẳng thể nào ở bên ta mãi, rôi đến ngày người phải rời xa, đến khi vắng sự yêu thương, quan tam của mẹ cha, ta mới thấy trống vắng trong đời. Hãy dành những tình cảm yêu thương, quan tâm mẹ cha, và gửi những status vu lan báo hiếu thay cho lời chúc sức khỏe mẹ cha trong ngày lễ vu lan này nhé.

DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !