Mất đi một người bạn

GTHN - Có một lẽ phi lí ở đời, những kẻ ta ghét chẳng bao giờ làm ta tổn thương, mà chỉ những người ta quý, những người ta thương mới làm cái điều đó, mới là những người có cơ hội làm cho ta đau.

bo-di-ma-song-meo-xu

Và cũng lạ kì hơn nữa, nếu người chẳng thân chẳng thương làm gì có lỗi với ta thì ta sẽ dễ dàng mà xí xóa. Nhưng ngược lại, ai mà ta thân, ai mà ta thương, làm cho ta đau, thì ta chẳng dễ dàng gì tha thứ. Bởi khi mang lòng yêu thương ai đó quá nhiều thì sẽ mang theo niềm tin quá lớn đặt vào lòng họ, tới khi niềm tin vỡ vụn thì sự tổn thương cũng theo đó mà nhân lên, không có cách nào làm khác được.

Tôi từng có một người bạn rất thân, chúng tôi thuê nhà ở cùng nhau trong nhiều năm. Chúng tôi hiểu nhau đến mức chỉ cần nhìn vào một món đồ cũng có thể khẳng định chắc chắn người kia có thích hay không. Khắp các con đường Hà Nội, nơi nào tôi đến cũng đều có bàn chân nó đi cùng, đôi lúc bạn bè vẫn trêu, chúng tôi còn hơn cả tình nhân của nhau.

Một ngày tôi đang đi làm, nó gọi cho tôi, giọng nghẹn ngào thông báo, nó đã mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Căn bệnh mà tôi luôn nghĩ, chắc chỉ có trên phim Hàn Quốc, thế mà giờ nó mắc bệnh đó.

Tôi lao như điên tới bệnh viện, có lẽ suốt đời này tôi không quên được hình ảnh nó ngồi đơn độc giữa hành lang hun hút của bệnh viện. Mặt nó trống rỗng, không cảm xúc, nhưng khi nhìn thấy tôi, nó đưa tay ôm tôi, rồi òa khóc nức nở. Chân tôi cũng muốn khuỵu xuống, vạn lần tôi không muốn tin đây là sự thật. Nhiều ngày sau đó tôi cứ cố tỏ ra bình thản lạc quan để động viên nó. Nhưng sau lưng nó, tôi lại khóc. Tôi lên chùa xin với Phật hãy lấy bớt tuổi thọ của tôi, để chia cho nó, để nó được tiếp tục sống. Thời gian nó điều trị, ngày nào tôi cũng ở trong bệnh viện, dù chẳng để làm gì, nhưng tôi vẫn muốn để nó nhìn thấy tôi, để nó biết tôi luôn bên cạnh nó.

Căn bệnh của nó không chữa được dứt điểm, nhưng nhờ phát hiện sớm, cùng với sự điều trị tích cực, nó cũng có thể ổn định sức khỏe.

Trong lúc khó khăn bão tố nhất, chúng tôi đã ở bên nhau như thế, nắm chặt tay nhau như thế. Ấy vậy mà lúc trời yên biển lặng, chúng tôi lại không thể vượt qua được cái tôi của chính mình, để tiếp tục nắm chặt tay nhau. Sau này ngẫm lại, tôi mới thấy bão tố to đến nhường nào cũng không đáng sợ bằng một cái "Tôi" quá ích kỉ.

Giữa chúng tôi xảy ra bất đồng vì một chuyện vốn dĩ là chẳng đáng gì. Vậy nhưng cả hai đứa lại đặt cái tôi của mình lên quá cao, lên cao tất thảy mọi thứ. Tôi không chịu nhượng bộ nó, vì tôi nghĩ nếu nó thực sự coi trọng mình thì sẽ hành xử khác đi, còn nó vẫn quyết định làm theo ý mình tới cùng. Chúng tôi tiếp tục cãi vã, tôi nói nếu vậy tôi sẽ chuyển đi, nó nói gọn một câu tôi muốn đi đâu thì đi, nó chẳng quan tâm. Câu nói đó giống như mũi dao đâm vào tôi, giống như bạn quá yêu thương một người, và một ngày kia, bạn phát hiện ra, bạn không hề tồn tại trong trái tim người đó. Tôi tự thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương, tự thấy mình ngu ngốc, khi từng nghĩ nó là người thân của mình.

Tôi rời khỏi căn hộ chúng tôi thuê chung, mang theo đồ đạc, mang theo nỗi đau, mang theo sự tổn thương không cứu vãn nổi, và mang theo một cái tôi cao ngút trời của mình cùng ra đi.

Một thời gian sau đó, cả hai chúng tôi đều cảm thấy hối tiếc vì đã đánh mất đi tình bạn quý giá bao năm mới có được. Thế nên cả tôi và nó cùng cố gắng để hàn gắn lại. Nhưng cho dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, chúng tôi cũng không thể nào lấy lại được vị trí trong lòng nhau như trước kia đã từng. Bởi dù chúng tôi đã bỏ qua chuyện cũ, nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn tồn tại đâu đó trong trái tim.

Chỉ là nếu như ngày đó tôi có thể đứng ở vị trí của nó để hiểu vì sao nó nhất quyết phải làm vậy thì tốt biết bao. Hoặc là nó có thể đứng ở vị trí của tôi để hiểu tôi đau đến mức nào thì có lẽ nó cũng đã không làm như vậy.

Có thể chúng tôi đã không phải đối mặt với một cái hố sâu ngăn cách như bây giờ. Khi chúng tôi làm tổn thương nhau, cũng là lúc chúng tôi nhận ra mình mới là người đau nhiều nhất.

Hai chữ "thứ tha" nói thì dễ mà làm thì sao khó khăn đến thế. Và đến bây giờ tôi vẫn chưa thể học cách thứ tha cho một người từng rất thân thương.

Mất đi một người bạn thân, tôi thấy giống như mình mất đi rất nhiều thói quen, mà mình từng rất yêu thích.

***

Theo nội dung của cuốn sách Bơ Đi Mà Sống của tác giả Mèo Xù
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !