Đừng trách móc người cũ làm chi

GTHN - Có người từng hỏi tôi, trải qua cuộc tình với người cũ chắc là em chỉ hoặc đau hoặc tiếc nuối thôi phải không? Tôi bảo: "Em không đau cũng không tiếc nuối, với em, nó là một trải nghiệm mà em đã bước qua, vậy thôi". Thỉnh thoảng nghĩ về ai đó tôi vẫn thổn thức, nghe một bài hát cũ vẫn thấy nhớ thương, ngửi một mùi hương quen, tôi lại thấy có chút chạnh lòng...

bo-di-ma-song-meo-xu

Nhưng tất thảy những thứ đó, nó chỉ đơn giản là những trải nghiệm cảm xúc nên có trong cuộc đời mỗi người.

Tôi có thói quen không bao giờ vương vấn tình cũ quá lâu. Cũng không vì tổn thương người cũ gây ra mà đâm ngờ vực với người mới. Bởi tôi luôn tự cho phép mình được chờ đợi và tận hưởng những thứ tốt đẹp hơn.

Để bắt đầu một tình yêu vốn không phải là chuyện khó khăn, cứ thuận theo tim mình là được. Thế nhưng để dừng lại muột tình yêu thực chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Bởi lúc chia tay, không còn là câu chuyện riêng của trái tim nữa, mà là câu chuyện của tổn thương, của lòng tự trọng cao ngút trời, của những đớn đau mà ta cố ngụy tạo.

Lúc còn yêu nhau, mỗi khi nói về nhau, trong ánh mắt nụ cười, chỉ toàn nhìn thấy những thứ tốt đẹp của nhau. Ấy vậy mà, sau khi chia tay, ánh mắt nhìn nhau bỗng trở nên hằn học, những thứ tốt đẹp vốn từng ngự trị trong mắt nhau, bỗng ta biến giống như chúng chưa bao giờ từng tồn tại. Có nhiều khi vì quá đau nên ta phải tìm cái gì đó để trút giận, để đổ lỗi, và rồi chẳng biết trút giận vào đâu, đành trút giận lên chính con người của mình ở trong quá khứ. Cứ tự dằn vặt, tự chửi rủa mình làm sao lại ngu ngốc như vậy, làm sao lại có thể từng yêu thương một người tồi tệ như vậy. Cứ thế, cứ thế, vừa trách người vừa trách mình, tưởng trách móc sẽ giúp cho nỗi đau hư hao đi, có ngờ đâu mỗi lần trách móc là mỗi lần nước mắt của chính mình lại rơi. Một tình yêu tan vỡ, một tình yêu không trọn vẹn đã khiến cho tim đủ đau đớn rồi. Cớ sao phải hành hạ, dằn vặt tim mình thêm làm chi nữa bởi những trách móc hận thù. Trách móc dằn vặt người ta, nhưng người ta đâu có hay, người ta đâu có biết. Mà cho dù có hay có biết, thì một khi đã bỏ ta đi rồi, họ sẽ chẳng để tâm đâu, suy cho cùng người đau nhất, chẳng phải chính là mình thì còn là ai khác nữa đây?

***

Theo nội dung của cuốn sách Bơ Đi Mà Sống của tác giả Mèo Xù

DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !