Chuyện cô bé mù may mắn

GTHN - Tôi đang ngồi uống cafe với bạn thì một cô bé mù bước vào mời chúng tôi mua kẹo cao su. Bình thường chúng tôi sẽ từ chối, bởi lẽ ngồi đây một lúc thì có biết bao nhiêu đứa chạy lại mời mua, nhìn đứa nào cũng lấm lem đáng thương cả. Thế nhưng với cô bé này thì khác, nhìn kĩ gương mặt cô bé, mũi miệng rất xinh, nhưng toàn bộ phần da ở mắt bị kéo tịt vào, che hết toàn bộ đôi mắt của cô bé. Tôi quyết định mua cho co bé hai vỉ kẹo cao su, cô bé cảm ơn tôi rối rít. Tôi thực sự động lòng trước gương mặt của cô bé.

bo-di-ma-song-meo-xu

Tôi hỏi:

- Quê em ở đâu?

- Em ở Thái Bình.

- Em có bố mẹ không, sao lại phải đi bán kẹo cao su thế này?

- Em và bố em lên Hà Nội đi làm kiếm tiền nuôi mẹ với hai đứa nhỏ ở quê.

- Hai em của em năm nay mấy tuổi rồi?

- Một đứa năm tuổi một đứa bảy tuổi, mà đứa nào cũng què chân, chúng nó không biết đi.

- Sao lại thế? - Tôi hỏi cô bé.

- Lúc mẹ em đẻ ra chúng nó đã bị thế rồi, nhà em có mỗi em may hơn là vẫn còn đi được. - Cô bé cúi xuống lần lần sờ sờ, vừa xếp lại những vỉ kẹo trong cái rổ nhựa, vừa hồn nhiên trả lời tôi.

Nhìn đôi mắt bị phần da kéo che lấp hết con ngươi không thể nhìn thấy gì của cô bé, rồi nghe cô bé nói: "Em may hơn vì em vẫn còn đi được", tôi sững người thầm nghĩ: "May mắn ư?" Cô bé có hiểu thế nào là may mắn không? Cô bé bị mù không nhìn thấy gì, lại còn phải bỏ học để đi mưu sinh như thế này, mà cô bé vẫn cho rằng mình may mắn sao? Phải rồi! Nếu so sánh cô bé với hai đứa em đang nằm liệt một chỗ ở nhà thì cô bé đúng là may mắn thật.

Sau này tôi kể câu chuyện với bạn bè tôi, mọi người bảo có thể cô bé cố tình nói như thế để lấy được sự thương hại của người khác, đây là chiêu bán hàng của bọn trẻ đầu đường xó chợ. Thế nhưng tôi vẫn cứ cho phép mình tin vào câu chuyện đó, và ít nhất tôi cũng luôn biết ơn câu chuyện mà cô bé nói, bởi cô bé giúp tôi nhận ra một điều hiện hữu rõ ràng mà tôi và rất nhiều người đều không ý thức được. Đó là thực ra chúng ta đang may mắn như thế nào. Tôi từng oán trách cuộc đời là tôi thật kém may mắn vì sinh ra đã xấu xí, rất nhiều cô gái khác có lẽ cũng giống như tôi, luôn oán trách cuộc đời bất công. Vậy nhưng chúng mình không tự nhìn ra xung quanh để thấy, thậm chí có rất nhiều người luôn ước được khỏe mạnh như mình mà còn không được. Thế mà họ vẫn không hề chán nản với cuộc đời, họ vẫn vui vẻ sống.

Còn chúng mình, chúng mình có sức khỏe, chúng mình được lành lặn, mặt mũi chân tay đủ cả, chúng mình còn mong ước gì hơn nữa? Chỉ vì chúng mình không đẹp mà chúng mình bất mãn, oán hận cuộc đời ư? Chúng mình có tham lam và ích kỉ quá không?

***

Theo nội dung của cuốn sách Bơ Đi Mà Sống của tác giả Mèo Xù

DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !