Em của mùa đông

GTHN - Em của mùa đông, chẳng hiểu vì đâu em lại tha thiết cái se lạnh và say mùa đông như thể người lẻ loi say rượu đắng như những kẻ biết yêu-ghét say nhau.
em-cua-mua-dong

Em của mùa đông nhưng cuồng nhiệt và năng nổ,em cháy hết mình vì công việc và cũng dành ko ít thời gian với những yêu thương thường nhật nơi gia đình,bè bạn,thi thoảng là chút mùi vị loáng thoáng của những mối tình xưa cũ.

Nó đến “những mối tình xưa cũ” em lại nghe thoảng đâu đây đủ thứ dư vị ngọt, mặn, chua, cay, đắng, chat và cả một ít dư vị bùi bùi hiện hữu từ những “mối tình” đã qua

Kể từ lúc em thích thầm cậu bạn những mấy năm trời khi đó hương vị đầu tiên em nếm trải là vị ngọt thanh dịu nhẹ, vương vãi một chút và không mấy đầy đặn, dần dà khi hiểu ra cái gì gọi là “những mối tình cũn cỡn không thể gọi thành tên” thì khi đó em thấy mặn đi nhiều và có phần chan chát nữa.Lạ nhỉ? Là thương thầm nhưng lại cứ ngọt thanh rồi chan chát, khi đó em giá gì em có thể mạnh mẽ như em của nhiều năm sau đó chẳng hạn vừa đủ “quái” như hôm nay từ chối thằng thừng việc cho nhau thời gian và chờ đợi anh chàng kia chấp nhận như em đã thẳng thừng từ chối việc yêu xa với anh thì khi đó em vẫn còn thấy ngọt thanh nhiều nhiều anh nhĩ?

Lúc đó em giá gì năm đó mùa đông, ngày em vừa tròn 16 tuổi em không ngô nghê send đi tin nhắn mừng giáng sinh cho cả list điện thoại thì lúc đó em cũng chẳng bao giờ có cảm giác khó chịu khi nghe chính người con gái khác nói với mình rằng, người em thích và chờ đợi mòn mỏi đã cùng cô ấy chính thức 3 tuần quen nhau anh nhỉ? Khi đó em cũng không thấy chua chát nhiều khi nhớ lại mới đây vài ngày em còn được cùng người đó dạo phố đêm tại khu chợ em thích phải không?

Nhưng khi đó em vẫn chỉ là mới chạm lưỡi vào các dư vị “tình yêu” mà người ta vẫn thường kể, khẽ thôi như thể thử một cái gì đó mới lạ,có chút nhát tay, có chút chừng chờ

Rồi cái khoảng thời gian gặp anh, quen biết và im lặng, cứ im lặng chẳng bao giờ nói ra bất cứ cảm xúc gì cho anh rõ chỉ đơn giản là em vẫn còn sợ để tiếp tục nếm những vị ngọt khác, khác hẳn vị ngọt thanh ban đầu… Không rõ ràng với nhau 1 câu nào từ lúc đên thế nên khi anh đi em cũng chẳng thế cho mình lý do để trách nữa, khi đó chỉ biết chờ, chờ anh cho lý do anh rời khỏi,chờ anh về thực hiện lời hứa cùng em ngắm pháo hoa, tất cả vốn dĩ là cái cớ em có thể biện minh để chờ suốt 3 năm trong cái vị bùi bùi của tình yêu không trọn vẹn còn vương lại, là có thích nhau, yêu nhau nhưng cũng chẳng mấy tỏ tường, nó cứ âm thầm mãi và thật sự là rất khó để thoát ra…

Những ngày anh đi, em thay đổi nhiều anh ạ. Dù vẫn bao bọc kỹ càng cho mình, nhưng em vẫn biết cái gì gọi là nồng nhiệt, ngọt ngào không dứt được. Ngày anh đi, 3 năm sau đó, em cùng cậu bạn học nếm trải đủ thứ mùi vị trên đời dĩ nhiên kể cả hương vị hỗn tạp bức rức chua chat kèm theo cả mặn đắng hòa cùng nhau khi em bị đá văng ra khỏi cuộc sống của cậu ấy chỉ không đến 1 năm tròn vẹn. Khi ấy trời cũng vừa cuối đông,bản thân em vẫn chưa có thời gian để tưởng tượng rằng hương vị đó sẽ khó nhằng đến đâu… thậm chí em phải nếm một cách đau thương và nhục nhã hơn nhiều so với cách mà em đã từng thấy những thằng đàn ông đá phăng phụ nữ ra khỏi cuộc sống mình..

Rồi em cũng thử được cảm giác “thế nào là vụng trộm” dẫu em đường hoàng được người khác “tiễn” ra khỏi cánh cửa cuộc đời họ nhưng khi ở canh anh vỏn vẹn 27 ngày để nghe một lời giải thích kèm một chuyến đi xa, chính thức là xa nhau thật, ít nhất là sau khi em nói “không” với tiếng yêu xa mà anh đề nghị nghe đâu cũng loáng thoáng có 1 tí chân tình, em vẫn cảm thấy mình như đang vụng trộm, cảm giác nó khó tả và vương vãi lắm, thể như trong em có định kiến rằng “mấy ai lòng chưa dứt tình cũ mà lại cùng kể khác yêu đương” và em đang áp đặt nó lên chính con người em khi ấy….  nhưng cũng lạ kỳ thay, em đau nỗi đau người khác để lại nhưng đôi lúc, đặc biệt là cứ hễ vào đông là em nhớ anh hơn hết thảy những cái em đã từng!

Ngay cả bản thân em cũng chẳng thể hiểu nói cái cảm xúc trong mình là như thế nào và cái mà mọi người gọi “duyên phận” thật ra có thể tồn tại trong cuộc sống của anh và cả của em không. Em cũng không thể hiểu nổi một anh chàng điển trai nửa Tây nửa Việt ko mấy yêu chìu lại ưa khó tính ấy mà cũng làm em chếnh choáng xúc cảm nhớ mong,hờn dỗi của sự ra đi ko 1 lời báo trước cho đến ngọt ngào khi hạnh phúc thoáng lên ngôi,rồi lúc vội mất đi em cũng ko lưa thưa một giọt nước mắt. Phải chăng khi đau xót ko thể gọi nổj tên thì lặng im là cách thể hjện? Em cũng không biết nữa, chỉ biết em đã quá mạo hiểm khi nếm thử quá nhiều hương vị, cơ thể em, nước mắt em và cả thái độ của em hiện nay nữa phản ưng như kiểu những người bội thực do nạp quá nhiều thức ăn trong một bữa vậy… như thể em mất dần cái cảm giác thích thú nếm thử dù cho là kẹo ngọt hay kẹo the… Nhiều lúc thoáng nghĩ cũng buồn một chút, con gái của mùa đông như em, lẽ ra phải giảm đi nhiệt thành một chút, cuồng nhiệt một chút mới phải, chí ít em có thể từ từ nếm trải mọi thứ một cách nhẹ nhàng anh nhỉ? Chí ít em cũng không để mình thương tổn đến mức độ này phải không?Cũng bởi em quá nhiệt thành nên em tự làm “mùa đông” trong mình  tan chảy, làm em mắc kẹt lại trong mớ cảm xúc ướt át với lắm hương vị khó tả bằng lời… để rồi khi Đông về,em lại chếnh choáng quá một khoảng, nhìn dòng xe tấp nập đêm giáng sinh, nhìn mọi người dìu nhau xem pháo hoa ngày đất trời giao mùa sang năm mới, em lại chỉ biết cười như thể em sinh ra là để thấy họ cười vui khi đông đến rồi nhận về trong lòng mình một khoảng yêu thương đã nhạt nhòa và xa cũ!

Theo GUU

DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !