105+ STT mệt mỏi

GTHN - Có những ngày mệt mỏi đến mức không buồn thở! Cuộc sống hiện tại của tôi là như vậy, những ngày dài vật lộn bên ngoài chỉ mong về đến phòng thơ dài một cái nhẹ nhỏm coi như qua ngày. Cuộc sống hàng ngày trở nên quá mệt mỏi và ể oải, tình yêu, công việc, gia đình… rồi sẽ đi về đâu?

Cuộc sống này có làm ta khổ không? Hay chỉ có con người tự làm khổ nhau? Tất cả là do trời định, không phải do số phận, hay do ai, mà do chính bản thân mình. Vì thế hãy tự học cách chấp nhận, xem nó như một phần của cuộc sống, sự mệt mỏi, chán nản rồi sẽ qua đi khi chính nó cũng mệt mỏi với mình.

Status Mệt Mỏi Muốn Buông Xuôi

1. Làm gì để không phải làm gì bây giờ? Cảm thấy nhạt nhẽo và không muốn nhấc mông lên.

2. Giá như mình lớn hơn chút nữa thì chắc chắn sẽ cho phép mình đi xa một lần. Quên hêt́ mọi thứ và cười thật nhiều, thật yên bình…

3. Cái mồm xinh đẹp đừng phát ngôn những câu không hay. Mệt mỏi quá nè. Phẫn nộ cả thế giới.

4. Ở những thời điểm tận cùng của đau khổ, số mệnh không mở ra lối thoát, niềm tin vào tôn giáo chính là cách giải thoát duy nhất cho cuộc đời này.

5. Khoảng cách nó khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn thì phải. Dù sao cũng phải cố hết sức thôi đâu thể bỏ như thế được cố gắng quá rồi mà.

6. Khi đêm về, con người ta lại tự dày vò mình bằng hàng nghìn câu hỏi, nhưng nỗi đau lại càng chất chồng và khóc chính là cách giải toả tốt nhất có thể làm ngay lúc này…

7. Sống khác biệt không đơn giản là ngồi đó và gào lên “tôi đặc biệt, tôi lập dị…” mà đó là sự chấp nhận từ bỏ nhiều thứ, rất nhiều thứ! đôi lúc cô đơn, rất cô đơn… Giấc mơ mỗi ngày tôi mơ có thể đau đớn và cô quạnh, nhưng trong đó, tôi thấy mình bước mãi trên con đường tôi.

8. Cô gái mệt rồi, có thể lười biếng được không. Cô gái mệt rồi, có được chạy đi tìm vòng tay ai đó không. Cô gái mệt rồi, có ai đó che bầu trời kia cho cô gái không?

9. Mệt mỏi! Không biết phải làm gì, nói gì ngay bây giờ! Chán ghét tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ muốn một mình đi đâu đâu đó.

10. Mệt rồi thì ngủ thôi. Đơn giản chỉ muốn sống bình yên, không nghĩ ngợi. Cơ mà sao nhiều chuyện phải bận tâm quá. Ừ thì thích làm gì thì làm, tất nhiên là sẽ không đứng nhìn đâu…

11. Những ngày mà bản thân cũng không biết tại sao có thể kiên trì. Chỉ cần ngừng suy nghĩ sẽ tự nhiên mà khóc. Không có hy vọng… không có niềm tin… Nghĩ rằng có thể cô đơn đến chết đi. Mông lung và lạc lõng. Cảm thấy mình vô dụng hơn bất cứ thứ gì trên đời. Lối nào giải thoát.

12. Bí ơi, mệt mỏi quá, không biết làm sao thì nên chết đi nhỉ… Tớ bi quan quá, tớ không biết thoát ra như thế nào cả, tớ lại chẳng có ai để nói chuyện. Tớ nghĩ người như tớ không nên tồn tại nữa. Tớ cố hết sức vì công việc, nhưng gia đình không ai ủng hộ tớ cả. Tớ mệt mỏi quá. Tớ than thở vậy thôi, nếu Bí thấy câu hỏi này bi quan quá, Bí có thể không cần trả lời. Tớ chỉ viết vì muốn có người biết tớ đang như vậy mà thôi. Ừ, chỉ cần có người biết tớ mệt…

13. Tự nhiên cảm thấy chán nản, ghét mọi thứ, ai nói gì hỏi gì cũng thấy phiền phức, lười giao tiếp cũng lười phải giải thích tại sao. Một tháng phải có ít nhất hai lần như vậy đấy.

14. Mệt mỏi lắm rồi, không muốn suy nghĩ nữa. Cuộc đời này làm gì có lựa chọn mà cứ bắt ép mình lựa chọn hoài. Cho nên thôi dẹp đi, méo liên quan tới ai nữa.

15. Có những ngày như thế, mệt đến mức muốn vùi mình vào trong những lớp chăn rồi ngủ một giấc thật sâu, và không cần tỉnh dậy nữa cũng được, để chẳng phải đắn đo chuyện đời của thế gian thêm một giây phút nào.

16. Ngày tôi quay lưng anh vẫn không hiểu được lý do. Cho đến bây giờ chuyện ai đúng ai sai cũng đã không còn quan trọng nữa. Những cố gắng ngày ấy cũng không còn cần anh phải hiểu ra…

17. Đôi lúc, mình thấy mình như ở đâu đó giữa khoảng không vô định. Không ai có thể hiểu được, không ai có thể chạm được. Không thể tìm được một tâm hồn đồng điệu.

18. Tôi tự hỏi, có phải vì mình quá nhiều lần là người mở lời trong một mối quan hệ, cho nên khi tôi im lặng, có phải mối quan hệ đó cũng sẽ theo đó mà chết đi hay không.

19. Mệt mỏi và bất lực. Chỉ muốn ngủ cho yên giấc. Ai cũng từng trải qua quãng thời gian cấp ba từng chừng như dài đằng đẵng hoá ra cũng chỉ bằng cái chớp mắt. Tôi không nghĩ khoảng thời gian này mệt mỏi đến như vậy, vui có buồn có… Chỉ muốn yên giấc cho qua chuyện.

20. Khi cuộc sống quá mệt mỏi, quá bế tắc, con người ta sẽ nghĩ đến việc muốn biến mất khỏi thế giới này.

21. Rốt cuộc rắc rối, khó khăn gì ai cũng vượt qua được, ai cũng có người bên cạnh sát cánh. Riêng tôi vẫn chật vật một mình chống chịu tìm cách vượt qua.

22. Đúng thật cuộc sống này không chỉ có màu đen và trắng chính giữa chúng còn có màu xám.

23. Hồi đó có buồn gì trong lòng cũng gặp ai than thở được. Bây giờ có buồn cũng chẳng thể tìm ai giải bày. Buồn cũng chẳng biết tâm sự với ai! Chán cũng chẳng biết than vãn với ai!!

24. Có những lúc mệt mỏi muốn cầu cứu cả thế giới nhưng lúc nhận lại được hồi đáp thì luôn miệng nói. Sẽ ổn thôi. Tất cả rồi ổn thôi. Bản thân không hiểu cảm giác này.

25. Mơ một giấc mơ rất thực. Sáng tỉnh dậy nước mắt ướt mi và phía ngực trái vẫn thấy nhói. À, hoá ra anh vẫn hạnh phúc như thế! Đi cả vào trong giấc mơ của em, nhưng lại cùng một người con gái khác!

26. Em không thể đánh đổi cả tuổi trẻ của mình để chạy mãi theo một tình yêu quá xa tầm tay với. Em cũng chẳng mong nhận lại được gì nhiều. Chỉ cần tình cảm của em cho đi và nhận lại bằng đúng ngần đó là đủ rồi. Yêu một người đã khó, yêu một lúc hai người chẳng lẽ dễ dàng hơn sao?

27. Từ giờ ai cần mình thì mình cần lại. Cuồng nhiệt quá, quan tâm quá hoá thừa thãi, chẳng hi vọng cũng chẳng buông tay. Cứ như vậy chắc sẽ ổn.

28. Mọi chuyện dồn đến cùng một lúc thật sự chỉ muốn buông bỏ tất cả thôi. đã tự hứa dù trời có sập xuống cũng tự mình chống đỡ vậy mà giờ lại chỉ biết khóc lóc làm mẹ lo, là do bản thân không tốt, không có bản lĩnh, không chịu cố gắng, luôn đổ lỗi cho hoàn cảnh… tồi tệ như vậy bị khinh thường cũng đúng thôi.

29. Ước mơ trong vài năm tới không có gì to tát… Một không gian của riêng mình, cái tủ quần áo của riêng mình, cái giường của riêng mình. Cuối tuần thư giãn theo ý mình, không ai can thiệp, không ai áp đặt phải thế này thế kia… Đói thì ăn, mệt thì ngủ… còn xã hội ngoài kia không thể can thiệp gì đến mình. Thật sự, mong muốn như vậy thôi.

30. Có những ngày mệt mỏi như thế… Không còn tìm thấy niềm đam mê ở nó nữa. Chẳng lẽ lại bỏ hết tất cả…

105-stt-met-moi

STT Mệt Mỏi Giữa Bộn Bề Cuộc Sống

31. Dường như ngày ngày trôi qua đều thật mệt mỏi. Không thể dừng hành hạ cuộc sống của tôi được hay sao?

32. Em thật sự mệt mỏi nếu như anh còn cầm tay hay trêu đùa với người con gái khác. Nếu anh đã có người con gái anh thương thì làm ơn đừng mỉm cười làm em vui vì một người sẽ rung động một người sẽ đau lòng. Em không muốn mình là người thay thế chỉ để anh vui đùa vậy nên anh đừng làm em mệt nữa.

33. Có một giai đoạn trong đời, ta giật mình nhận ra. Tất cả các mối quan hệ đều là thường thường, xã giao trong xã hội. Có thể nói, có thể cười, có thể đi ăn chung nhưng không thể thật lòng quan tâm.

34. Họ nói rằng họ biết tôi buồn chuyện gì vì họ đã nghe tôi tâm sự. Nhưng thực chất họ chỉ tâm sự với tôi một ít thôi. Còn lại học chẳng biết thêm về điều gì và cứ thế họ khăng khăng với những người khác rằng tôi buồn vì điều đó trong khi tôi buồn rất về nhiều chuyện khác.

35. Mọi chuyện cứ đổ ập xuống cùng một lúc mà chẳng theo quy luật nào cả. Gánh vác mọi chuyện làm cho cảm thấy mệt mỏi thật.Nhưng là thằng đàn ông nên chỉ ngồi xuống chút thôi còn đâu vẫn phải đứng lên mà cố gánh tất cả trên vai không để những người mình yêu thương phải mệt! Nắng sắp tắt rồi sao.

36. Mệt nhoài với những thứ vụn vặt, tầm thường, giả tạo. Một góc bình yên cho tâm được thanh thản.

37. Cuộc sống này vốn luôn đơn giản, sự phức tạp và rối rắm chỉ từ suy nghĩ của mỗi người mà sinh sôi nảy nở, nhưng đến tận cùng thì nó vẫn sẽ luôn là những vòng quay tuần hoàn của nó!

38. Có những ngày, thấy mình như bị chính bản thân mình bỏ rơi vậy. Mệt mỏi như thế, tuyệt vọng như thế, rồi cuối cùng thì cũng vượt qua thôi….

39. Tôi thuộc dạng con người sống không thể vừa lòng ai. Tôi thích gì thì làm ấy. Tôi vui tôi có thể cười thật tươi, nhưng khi tôi buồn tôi sẽ tâm sự với những người tôi cảm thấy có thể tin tưỡng họ. OK! Tôi là Tôi, tôi rất ngang tàng và ba gai. Tôi không thích cách sống gàng buộc tôi nói thẳng tôi thích tự do bay nhảy (nhưng tôi sẽ biết giới hạn ngừng lại). Đừng bắt tôi sống theo con đường bạn chỉ dạy tôi.

40. Vẫn cứ là cảm giác ấy khi thấy hai cái tên ý cùng xuất hiện trên màn hình. Lần 1 lần 2 là lỗi tại mình, nhưng những lần sau thì là tại mình vớ vẩn hay tại người khác vô tâm vô tình? Con người là vậy, chẳng ai chỉ cho đi mà không muốn nhận lại. Chẳng qua là có đủ may mắn nhận lại như mình mong muốn hay không mà thôi.

41. Khi mọi thứ trở nên không ổn với em, em chỉ muốn rời khỏi nơi này.. Nơi mà có quá nhiều kỉ niệm giữa chúng ta. Đi đâu em cũng nhìn thấy hình bóng của anh. Có lẽ ngày xưa ấy, con đường này chúng ta đã từng đi qua quá nhiều lần nên bây giờ khi bước trên nó, em thấy lòng mình nhói đau khi không có anh bên cạnh và chẳng thể tiếp tục bước. Anh à, khi anh đi… Anh có thể mang theo những kỉ niệm giữa chúng ta đã từng có đi cùng được không anh?

42. Ước mơ ấy liệu tôi có thể làm được không? Tôi bây giờ phải làm như thế nào? Phải tiếp tục ra sao? Tôi đi vào ngõ cụt rồi? Đứng lại hay đi tiếp?

43. Tại sao có những điều khi không rõ họ lại không hỏi thẳng chứ? Giờ càng ngày càng giống con rối. Mọi chuyện rồi có ổn không?

44. Cuộc đời của một con người nhiều lúc mong manh quá. Đôi lúc cứ để nó trôi đi trong vô nghĩa, bởi vì chúng ta chẳng thể nào tưởng tượng nổi một ngày người ngay bên ra đi mãi không trở về. Đó mới là cơn ác mộng dài nhất mà chúng ta sẽ phải mất rất nhiều những năm tháng sau này để tập quen với nó.

45. Mình là kiểu con gái dị hợm nhất mà mình từng gặp. Mỗi lần chuẩn bị giận hay buồn ai, mình sẽ tìm ra một lí do thật hợp lí. Nếu mình không tìm ra lí do mình sẽ không giận hay buồn, mình sẽ rơi vô kiểu cảm xúc không vui nổi và ấm ức, khó chịu vô cùng tận.

46. Khi ta 24 mọi thứ đều không còn đơn giản. Tất cả đều là tính toán. Lý trí là thứ luôn phải đặt lên đầu. Cảm tính hay tình cảm sẽ là sai lầm. Thời gian thì chẳng bao giờ có thể quay trở lại khi ta 20…

47. Đôi lúc trong cuộc sống, mình không thể giải quyết được việc gì, cảm thấy bế tắc vô cùng. Cứ bảo rồi đâu sẽ vào đó, sẽ ổn thôi, nhưng biết chờ biết đợi tới bao giờ? Thế nào là hạnh phúc? Thế nào là bình an?

48. Trên đời này, chuyện sai lầm mà một người không nên mắc phải nhất chính là tự cho rằng bản thân rất quan trọng với một ai đó. Vì sao ư? Đến khi bị bỏ rơi, bạn tức khắc hiểu ngay được thôi.

49. Lúc em xấu nhất, ốm nhất, mệt mỏi nhất, chán chường nhất. Anh có tình nguyện đến bên em? Có tình nguyện làm chỗ dựa cho em? Có tình nguyện an ủi em? Quan tâm em? Anh sẽ không giống như những đứa con trai khác?

50. Bắt đầu với tuổi thanh xuân chính là sự trưởng thành. Bắt đầu với sự trưởng thành là nỗ lực. Vậy để bắt đầu với sự nỗ lực ta phải bắt đầu từ đâu đây? Muốn tiến bộ hơn để tuổi thanh xuân tươi đẹp hơn…. nhưng chưa thể thực hiện.

51. Muốn chửi bậy, dạo này công việc chả đâu vào đâu, mình chả làm gì sai nhưng luôn là đứa hứng tất, hứng đủ mà toàn bị nói sau lưng nó mới khổ.

52. Có những ngày mệt mỏi như hôm nay, ngước nhìn bầu trời, nó vẫn trong xanh như vậy. Chỉ là bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, trong lòng không còn xanh mãi như bầu trời ấy.

53. Chỉ muốn tìm một chỗ nào êm ái ấm áp một chút mà dụi đầu vào ngủ thôi..

54. Đừng trách trời mưa, mà do lòng có bão. Trên đời này không có cơn bão nào đáng sợ bằng bão lòng.

55. Nơi nào mang cho em bình yên. Cần lắm những lúc mệt mỏi luôn có một ai đó để tựa vào. Nhưng biết tìm ai giữa dòng người​ tấp nập này đây. Thế thôi tựa đỡ vào cột trụ vậy.

105-stt-met-moi

Status Mệt Mỏi Với Cuộc Sống Bon Chen

56. Có những ngày, tôi mệt mỏi, mệt đến chẳng muốn nói chuyện với ai, chẳng muốn làm gì, chỉ kiếm cho mình một giấc ngủ thật sâu.

57. Mệt mỏi chỉ muốn mọi thứ bình yên và không nghĩ đến 1 cái gì… Giờ chỉ cần nghe thấy từ Bơ thôi cũng đau đầu… Có những lúc không muốn kiếm tiền nữa đấy!

58. Dẫu biết là sai đường nhưng vẫn muốn đi… dẫu biết phía trước mù mịt không có lối thoát nhưng vẫn cố tìm đường đi, mù quáng hay có lòng tin. Nếu có ai đó dẫn ra khỏi con đường đó để tìm thấy bình minh thì có đi hay không hay vì mất lòng tin mà muốn ở luôn trong đó.

59. Đôi lúc tôi tự hỏi chính mình, rốt cuộc thì tôi đã trông đợi điều gì để rồi phải chịu cảm giác thất vọng đến khổ sở như thế này?

60. Không biết mình đang vui, hay đang buồn… giống như đang mắc kẹt trong một mớ hỗn độn không tài nào thoát ra được… ai sẽ là người giúp tôi ra trong một mớ hỗn độn đây.

61. Có những ngày cảm thấy mệt rã rời, đến nỗi chẳng muốn làm gì, chỉ ngồi ỳ ra đấy. Thế rồi vì một chuyện nhỏ mà thấy tủi thân đến chán nản, đến nỗi khóc ra được, đến nỗi không nín được…

62. Hôm nay con đi học về con chỉ muốn mẹ bên cạnh con. Con thèm khát cảm giác đi học về có mẹ bên cạnh con, để con chia sẽ cảm giác lúc này với mẹ, con thực sự mệt mõi lắm rồi… con nhớ mẹ lắm lắm lắm…. con mệt mõi lắm rồi. Con phải sống một cuộc sống giả tạo, mười mấy năm rồi, con nhớ mẹ cũng nhớ bạn bè của con lắm… con mệt mõi lắm rồi.

63. Cuộc sống luôn đưa tao và mày vào những bế tắt. Luôn làm cho cả tao và mày cảm giác mệt mỏi. Mày được phép nản lòng và được phép suy nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng chỉ trong khoảng khắc nào đó. Hãy nhớ mày không được phép đầu hàng. Hãy cứ sống như một chiến binh.

64. Hạnh phúc không phải là bạn nghe bao nhiêu lời ong tiếng mật mà là khi ta bị tổn thương, ta mệt mỏi có người luôn bên cạnh và nói: “không sao, mình đi ăn hay uống gì… nhé”.

65. Trưởng thành, có lẽ là lúc bản thân tự thấy cần phải học cách nghỉ ngơi khi cảm thấy mệt mỏi cả về tâm lẫn lực, thay vì tìm cách từ bỏ.

66. Có những ngày mệt chẳng nói thành lời, chẳng rõ bản thân làm sao, chốn vào một góc uống say, chùm chăn ngủ một giấc, lại cười nói. Cảm thấy bản thân trưởng thành rồi, mà trưởng thành sao mà cô đơn…

67. Nếu bạn cảm thấy mệt mỏi quá thì hãy từ bỏ. Hôm nay, tôi quyết định từ bỏ để bước sang một chặng mới mà đối với tôi nó quan trọng hơn nhiều.

68. Những ngày mà bản thân cũng không biết tại sao có thể kiên trì. Chỉ cần ngừng suy nghĩ sẽ tự nhiên mà khóc. Không có hy vọng… không có niềm tin… Nghĩ rằng có thể cô đơn đến chết đi. Mông lung và lạc lõng. Cảm thấy mình vô dụng hơn bất cứ thứ gì trên đời. Lối nào giải thoát

69. Đôi khi mình chẳng chừa một lối thoát cho chính mình, bởi vậy nên khi quay đầu lại chỉ còn có mênh mông là nước và mình thì chả biết bơi…

70. Khi bạn nổ lực nhưng mọi người không chịu họp tác. Tinh thần hơi khủng hoảng một xíu. Chỉ một người làm sao hoàn thành tốt công việc. Cảm thấy mình chưa đủ lớn để đối mặt với tất cả, chưa đủ lớn để đứng vững trong cái xã hội phức tạp này mà không quỵ lụy và gục gnã. Mình không muốn lớn, chẳng muốn chút nào. Chỉ muốn bên cạnh gia đình và sống những ngày tháng tươi đẹp của trước đây. Cứ hoài niệm về quá khứ và không hướng về tương lai thì sẽ như thế nào đây? Phải làm sao đây…. Cố gắng. Cố lên nhé.

71. Rồi cũng sẽ phải chấp nhận rằng có một người chỉ có thể ở trong tim bạn chứ không thể ở bên cạnh bạn.

72. Thời gian có thể làm thay đổi rất nhiều chuyện, ví như người mà năm đó bạn luôn xem là tri kỉ, nhiều năm sau gặp lại cũng chỉ có thể nở nụ cười khách sáo. Có rất nhiều chuyện, chỉ cần thời gian đi qua thì đều ở lại phía sau…

73. Bạn cực khổ bao nhiêu họ không cần biết. Bạn cố gắng bao nhiêu họ cũng chẳng quan tâm. Cái mà họ để ý chính là kết quả mà bạn đạt được

74. Ngu một lần để rồi bây giờ mệt mỏi chưa có đường thoát… muốn rời đi để chẳng làm phiền đến ai… muốn có cuộc sống bình yên giống bao người mà lại khó quá…

75. Có những người thật lạ, khi sự việc chưa rõ ràng, họ chỉ nghe từ một phía và chăm chăm tin vào nó, chẳng cho ai cơ hội giải thích hay chứng minh gì cả… thật độc đoán, phiến diện..

76. Đôi lúc buồn, mệt mỏi chỉ muốn ngồi cạnh dòng sông cho từng cơn gió thổi phà vào mặt cho tỉnh rồi hét vào mặt mình mai là thứ hai đó mày phải cày cày tiếp cày mãi nhe chưa.

77. Nhiều khi chẳng muốn nói… mà không nói thì trong người buồn bực, bức rứt chẳng làm được gì… mà nói thì bị trách la nói nhiều không hay. Sao cho vừa lòng.

78. Là do hoàn cảnh buộc con người phải mang trong mình quá nhiều tham vọng. Thực sự bản chất của bản thân chẳng bao giờ gồng mình lên mạnh mẽ đến thế.

79. Ngày nào cũng như ngày nào… Ngày hôm qua cũng như ngày hôm nay, ngày hôm nay lại cũng chả khác gì ngày mai.

80. Có bao giờ bạn cảm thấy mệt mỏi vì đi hoài chẳng có điểm dừng chưa? Tôi thực sự rất muốn dừng lại… cùng với một ai đó.

105-stt-met-moi

Status Tâm Trạng Mệt Mỏi Áp Lực

81. Có những ngày thở chẳng muốn thở. Tim cũng chẳng muốn tuần hoàn. Phổi chẳng muốn hô hấp. Não chỉ muốn mất đi kí ức tồi tệ.

82. Không phải ánh nắng nào cũng ấm, cơn mưa nào cũng nhẹ và ngọn gió nào cũng mát…. Đừng nghĩ tôi quá tốt.

83. Ngay hôm nay và chính lúc này thật mệt mỏi. Cần một chỗ dựa thực sự, đầu óc quay cuồng rồi, mọi việc rồi sẽ đc giải quyết thôi.

84. Lúc có thời gian lại không có tiền để đi du lịch, lúc có tiền lại không có thời gian. Nhiều lúc chỉ muốn vứt hết để đi, nhưng nghĩ lại chẳng việc gì phải trốn tránh hèn nhát như vậy. Đời còn dài, còn tuổi trẻ chỉ cần biết sửa lỗi và tìm cách khắc phụ mọi chuyện sẽ qua thôi.

85. Có những lúc tôi không xác định được tôi là ai tôi đã làm được gì cho cuộc sống của bản thân tôi, tôi bế tắc cảm giác mình là thừa thãi.

86. Em đã bao giờ trở về nhà sau một ngày làm việc dài, mệt mỏi, áp lực, nằm dài trên ghế với bộ đồ công sở, bật thật lớn một bản nhạc deep house, át hết tất cả những âm thanh xung quanh và tự huyễn hoặc với chính mình rằng “Mình sẽ ổn thôi”?

87. Có những ngày, bạn chỉ còn có thể lặng lẽ nói với bản thân rằng “Từ bỏ đi!” và rồi để mặc cho mọi thứ trôi đi trong vô vọng. Không muốn oán thán, không muốn biện minh.

88. Cuộc sống của tôi nhiều lúc như một cái thùng rác, quá nhiều đống lộn xộn trong đó để mà phân loại xem tái sử dụng được cái nào và thiêu hủy cái nào.

89. Đôi khi chỉ cần người ta ở cạnh rồi ôm mình ngủ một giấc thật sâu. Chẳng cần an ủi hay gì cả, bỏ mặc hết mấy cái sự đời ngoài kia. Mà cũng có được đâu…

90. Mình không quá yếu đuối như bọn con gái. Nhưng không đủ mạnh mẽ nếu so với mấy anh trai và mình ghét điều đó. Nó khiến mình nhận hàng đống cảm xúc lẫn lộn chẳng ra gì.

91. Bình thường cũng dễ chịu lắm, mà có khi thì chỉ muốn chửi cho nhẹ cuộc đời, đến bao giờ mới cho mình bình yên đây? Suốt ngày kéo mình hết vào rắc rối này đến chuyện mệt mỏi khác. Hỏi sao mà mình suốt ngày đem suy nghĩ bỏ trốn sang hành tinh khác hay là mong trái đất nổ tung. Vậy đó, cuộc đời trừ đôi lần dễ thương ra thì nó khốn nạn vậy đó.

92. Hết một ngày, mọi người sẽ kể niềm vui cho người bạn mới quen, nhưng sẽ kể điều gây mệt mỏi cho người họ thương. Vì con người ta ai cũng cần sự quan tâm, chiều chuộng từ người mình yêu mà.

93. Ở ngoài kia, trong một thành phố tập nập người qua kẻ lại, có ai hiểu thấu tâm trạng của nhau? Ai hiểu được cảm xúc thật sự của người khác? Ai có thể mở lòng, ngồi xuống, vừa nhâm nhi ly cà phê mới pha, vừa cùng chia sẻ về một ngày đã qua? Để rồi trao cho nhau từng lời lẽ khích lệ. Để rồi dành cho nhau những cái ôm ấm áp xoa dịu nỗi đau, gần như không thể bỏ lại ở một ngày đã cũ. Và giúp họ biết rằng, vẫn còn một người ở đây, kề bên họ, luôn luôn sẵn sàng lắng nghe mọi tiếng khóc từ đáy lòng của những trái tim đã tan vỡ do thời gian nghiệt ngã đau thương.

94. Tuổi trẻ rồi sẽ lại cũ, sẽ đóng bụi và bị lãng quên. Nhưng cần phải như vậy, cần phải để dành đến một lúc nào đó, đôi tay chúng ta đủ chai sạn, đủ ôn nhu để tìm về những ngày cũ, để phủi đi lớp bụi dày và mâm mê những tháng năm như một báu vật vô giá.

95. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi phát hiện thấy mình mất đi khả năng diễn đạt và tâm tình. Trong đám đông, sắc mặt tôi luôn lạnh lùng, xa cách. Đối diện với người lạ, không có gì để nói. Đụng phải điều ấm ức, bỏ luôn. Gặp phải việc biệt ly, không níu kéo. Chưa từng kể lể. Cũng chưa hề giải thích.

96. Khi trong lòng rất muốn tâm sự, mở điện thoại ra phát hiện không có lấy một người thật sự luôn bên cạnh để chia sẻ. Ngay cả bố mẹ, bạn bè, bạn trai, ai cũng phải có cuộc sống riêng mà. Lại tự nhấm nháp, và tự buồn.

97. Một mình tự lên thành phố tìm việc, lúc đi bảo con ở nhờ nhà bạn. Rồi đến lúc không vào nhà bạn được, cảm giác lúc đó không biết đi đâu, rồi ra ngoài đường bắt xe về với mẹ. Hôm sau, hôm sau nữa tự mình đi xe máy xuống thành phố làm rồi đêm lại phóng xe về. Hôm ấy về muộn, trời lại còn mưa, bố gọi đến đâu rồi, bố đi đón, chỉ biết bảo bố đi đón con làm gì, con về được. Thật ra, lúc đó trời mưa rất to, lại còn tối nữa, đi xe không giỏi. Bố mẹ vẫn là người thương mình nhất, ngay lúc bị bạn bỏ rơi giữa thành phố đã tự bảo với bản thân mình, sau này việc gì cũng tự mình làm, không nên nhờ ai hết, không làm được thì cố mà làm, cố quá không được thì bỏ qua. Và đôi khi một mình cũng rất tốt ấy chứ.

98. Luôn xởi lởi cười nói. Duy trì rất nhiều mối quan hệ từ đồng nghiệp cũ mới cho tới bạn bè. Khi bị bệnh, đồng nghiệp nghĩ có gia đình lo, bạn bè nghĩ có người yêu lo, người yêu nghĩ có bạn thân lo rồi, gia đình nghĩ lớn rồi, tự lo được. Kết quả tự đi khám tự đi mổ tự xin nghỉ tự uống thuốc tự khỏi. Không hiểu sao không bao giờ mở miệng nói nổi câu cần người khác giúp cái gì… và cũng không từ chối được nếu người khác nhờ giúp cái gì. Sống thật thất bại mà.

99. Tôi vẫn sống một mình từ trước tới nay, ở nhà chỉ nuôi một con chó nhỏ xem như em trai suốt ba năm cuối cùng bị người ta trộm mất. Hôm nay về nhà, trời mưa, không chịu mở cửa mà cứ ngồi dầm mưa suốt nửa tiếng đồng hồ. Kết quả giờ đang nằm sốt, mai nếu không đỡ lại phải đi bệnh viện một mình rồi!

100. Một mình ở một nơi không ai biết mặt, tự làm mọi thứ một mình. Cố gắng làm cả những thứ trước giờ chưa từng làm. Hoàn thành hết cuối cùng vẫn bị nói mình không biết gì, mình làm không tốt, mình không cố gắng.

101. Đi siêu thị một tối cuối tuần, thấy người ta đi cùng gia đình, thấy nam nữ nắm tay nhau, thấy hội bạn bè đi cùng nhau, ai cũng vui vẻ, ai cũng cười nói. Còn mình thì đi lang thang hết gian hàng này đến gian hàng khác với trái tim trống rỗng, rồi lết lên tầng cao nhất mua một cái vé xem một bộ phim hài, phim vui nhộn, cả rạp cười, còn mình thì khóc.

102. Lúc chán nản, mệt mỏi, không hề có một câu nói gì để vực dậy tinh thần cho mình cả. Chỉ giống như bản năng, khóc một mình cho đã đời, khóc cho đến khi mệt nhoài, khóc cho đến khi không thể khóc được nữa rồi lại thôi. Sau đấy tươi tỉnh và bình thản như không có chuyện gì đã xảy ra làm tôi xuống tinh thần cả, không để cho ai thấy mặt yếu đuối của bản thân. Cuộc sống thể không có câu nói nào cả, mà là sự tự tôn và cả lòng tự trọng có chút vô nghĩa của bản thân. Nhưng chí ít ra cũng có thể chịu đựng cho đến bây giờ, cho đến hôm nay…

103. Khi mày muốn bỏ cuộc… ở một khoảng khắc nào đó, mày sẽ nhận ra mày của hiện tại đã vượt qua và chịu đựng bao nhiêu khó khăn đau khổ của quá khứ… thế cớ sao vì những chuyện cỏn con ở hiện tại này mà đánh mất đi tương lai của mày?

104. Bị đuổi việc nhưng lại không dám nói với bố mẹ. Mỗi sáng lại gấp rút giả vờ như đi làm, rồi vào công viên ngồi cả ngày. Có ai cũng trải qua những ngày như thế giống tôi không?

Thỉnh thoảng tôi vẫn ao ước có một người nào đó bước vào cuộc đời tôi và kéo tôi ra khỏi cái cuộc sống tẻ ngắt như này. Nhưng nghĩ lại thật viển vông. Bản thân bất lực với cuộc đời của chính mình thì trông chờ gì ở người khác? Nên thôi…. hy vọng với những STT mệt mỏi ở trên sẽ giúp bạn tìm thấy chính mình bên trong đó. Nếu chán đời thì xem ngay thơ về cuộc đời buồn chán này nhé.

DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !