GTHN - Tuổi thơ, nơi mà có lẽ bất cứ ai khi mệt mỏi với cuộc sống bộn bề đều bất giác nghĩ đến như nơi bình yên nhất của góc nhỏ trong tim, nơi có mẹ có cha, có bạn bè với những hồi ức ngọt ngào.
"Cho tôi xin 1 vé về tuổi thơ ... không ồn ào, không náo nhiệt, không phức tạp, không bộn bề... chỉ muốn ùa vào lòng mẹ, ôm trọn bàn tay cha và những tiếng cười vô tư của con trẻ ."
Bống đọc đâu đó những dòng chữ gợi nhắc như thế mới nhận ra con người ta thật lạ khi bé thì chỉ muốn lớn nhanh, thật nhanh, khi lớn rồi mới thật sự thấm thía quang thời gian tuổi thơ tuyệt vời đó, mỗi người chỉ trải qua duy nhất một lần trong đời thôi... Và nơi đó không phải ai cũng có những kí ức ngọt ngào, những ngày tháng êm đềm mà bên cạnh còn là những đớn đau, những mất mát, nhưng em tin dù có đắng cay, cực khổ hay ngọt bùi thì có lẽ trong cả một cuộc đời thì tuổi thơ mỗi người vẫn là những ngày tháng bình yên nhất, vì ngày đó ta ngây ngô, ta hồn nhiên với tâm hồn non nớt của một đứa trẻ, chưa phải vướng bận những nghĩ suy, những lắng lo, những mỏi mệt của cuộc sống.
Và cũng thật lạ khi mệt mỏi, khi muốn chạy trốn những áp lực, em lại muốn một chút thôi, chỉ một chút thôi ngồi lặng và nghĩ về những tháng ngày xưa cũ khi còn thơ bé, khoảng thời gian bên những người bạn tuổi thơ thực sự thấy lòng bình yên lắm. Đặc biệt nơi đó có những dấu ấn, những kí ức không bao giờ nhạt nhòa, nơi đã cho em biết bao điều mà em thầm nhủ mình may mắn vì có một tuổi thơ êm đềm, hạnh phúc bên mẹ cha, bên bạn bè, và tuổi thơ ơi , có biết có em- một con bé lắm những rắc rối, lắm những nghĩ suy, đang nhớ lắm, nhớ lắm cái ngày ấy, tất cả như một thước phim quay chậm, từng thứ từng người một, những gương mặt quen thân, có những người đã từ lâu không một lần găp mặt, không một tin tức, nhưng em tin dù ở nơi nao thì chúng ta vẫn sẽ giữ mãi những hình ảnh đẹp của tuổi thơ bên nhau phải không? Sao quên được ngày ấy? Ngày em tung tăng vui vẻ nói cười, ngày em say sưa may vá cho những em búp bê, chơi đồ hàng, ngày em trốn bố mẹ ngủ trưa chỉ để nghịch ngợm với chúng bạn. Những trò nghịch dại nay nhớ lại mà thấy sao ngày xưa ngố thế, có ai còn nhớ những lúc tranh nhau mấy miếng cơm nấu trong những ống bơ, cơm nhà thì ko ăn vậy mà lúc đó lại thấy sao mà ngon đến thế dẫu cho nó chẳng lấy gì làm sạch sẽ , có khi còn cháy đen hay là nửa sống nửa chín...để rồi mặt mũi lem nhem như những chú hề, nhưng có nụ cười nào đó cứ vương mãi trên khóe môi... Rồi cả những lần bắt những chú gà con, nhồi nhét cho ăn đủ kiểu với những toan tính hết sức trẻ con và ngớ ngẩn rằng cứ nhồi nhiều nhất có thể để nó nhanh lớn, mấy đứa đem bán :)). còn tính toán đến lúc nó lớn sẽ ra sao? Đến mức chỉ vài ngày chúng phải ra đi trong tức tưởi vì "một bữa no", và lại có ma chay cũng giỗ hương khói khóc lóc như thật cho những chú gà xấu số,... giờ nghĩ lại sao mà hài thế... ôi đúng là nhỏ dại... và còn thật nhiều những trò khác nữa, nhưng em nghĩ nên cất giữ cho riêng mình để gặm nhấm mỗi khi em mệt mỏi....
Con đường em tìm về với tuổi thơ em |
Qua rồi những ngày đó, thật sự đã lâu lắm rồi kể từ ngày em theo bố mẹ chuyển đi, đặt chân tới một miền đất mới, không bạn bè, không có những người anh , người chị của tuổi thơ nữa... vậy mà em cũng đã ổn đấy thôi...vẫn sống tốt, vẫn vượt qua được vì trong tim em luôn có những kí ức về tuổi thơ êm đềm đó, luôn thấy bình tâm mỗi khi nghĩ về... Và luôn ước ao được quay trở lại nơi đó nhiều hơn cùng với những người đã tạo nên mảng màu kí ức đó cùng "nghịch dại" lại những trò ngày xưa ấy, để thấy tâm bình ổn trước những bất ổn của cuộc sống áo cơm... để thấy dù cuộc sống bon chen có nhào lặn, xoay chuyển thế nào thì chúng ta vẫn còn đó - một góc bình yên khi nghĩ đến... một chút bồi hồi...một chút xuyến xao... và em lại nghêu ngao những câu hát " Ngày xưa có cánh diều chao hững hờ...vi vút sau rặng tre...." để xoa dịu đi những nỗi niềm hoang hoải, những tâm tư chất chứa, những nghĩ suy đang đè nén mà em không biết có thể sẻ chia cùng ai, không biết có ai đủ kiên nhẫn để lắng nghe... vì tự bản thân em biết nó vụn vặt, biết nó vu vơ, đôi khi là vớ vẩn đến ngẫn ngờ... Có nỗi lo lắng nhỏ, bên cạnh những lắng lo to to về tất cả, hiện tại và những thứ đã và đang sắp diễn ra đều khiến e mệt mỏi, đôi khi là mất thăng bằng, mất niềm tin về những thứ mình chọn lựa, và thất vọng thực sự về bản thân...
Và tuổi thơ ơi! "Em muốn được quay về tuổi thơ một lần nữa, để nhìn đời, nhìn người bằng ánh mắt hồn nhiên, vô tư của trẻ nhỏ. Để bớt mệt nhọc bởi những toan tính, nghĩ suy của cuộc đời." Để em được là một cô gái nhỏ, luôn vui vẻ, yêu đời, luôn có những nụ cười trong veo, luốn có ánh mắt tràn đầy hi vọng, và hơn hết em được là chính em - một con bé nhiều niềm tin...
Theo GUU