Thật sự chỉ muốn yêu một người trọn đời là đủ

GTHN - Anh không phải là lý do em thức dậy mỗi sáng nhưng là người mà em nhớ đến khi đi ngủ... Em không muốn ai tạo cho mình cảm giác thân quen, một khi đột nhiên biến mất em phải làm gì mới lấp đi những thói quen ấy? Thật sự chỉ muốn yêu một người trọn đời là đủ, đừng thay đổi cũng đừng buông tay, không ai tổn thương, chẳng ai đau lòng..


Có một khoảng thời gian, phần lớn những gì chúng ta cảm nhận được chỉ là nỗi buồn, chỉ vì ở đó có sự xuất hiện của một người.

Có phải người ta đến với nhau chỉ vì một trong hai mục đích: để rời xa nhau hoặc là để dằn vặt đời nhau? Tôi không giận người mà chỉ giận chính bản thân vẫn trông mong. Đôi lúc cố gắng làm bạn, gặp nhau thì chào nhau rồi cười nhẹ một cái, nhưng lúc quay đi, chắc hẳn sẽ có một kẻ đau lòng khôn nguôi. Có khi, nghe đám bạn tự dưng hỏi về người yêu, kiểu lâu rồi sao không thấy đi chung đại loại là như vậy, chỉ biết cười trừ rồi lặng im một hồi lâu. Chắc tụi nó cũng hiểu nên cho qua mà không nhắc thêm nữa. Mà tội lỗi, mỗi lần ai đó nhắc đến tên anh, lòng tôi lại không chọn lựa được một chút bình yên nào. Đau chưa đủ nên còn nhớ, tuyệt nhiên chỉ lặng im mà không quấy rầy, cứ thế khiến mình khổ tâm hơn.

Thỉnh thoảng thấy nhớ, muốn nhắn cho nhau một tin để kể về những việc hôm nay làm, lan man đến tận khi cả hai cùng ngủ quên khi đêm về nhưng rồi lại chẳng thể. Sớm dậy đã không còn tin nhắn bắt đầu ngày mới cùng nhau, trưa tan tầm cũng chẳng còn ai kiên nhẫn đợi chờ đưa đón, tối nằm đến cay cả mắt cũng không nhận được lời dặn dò để ngủ thật ngon nữa. Vô thức muốn gọi một câu "Anh ơi" nhưng câu trả lời lại là sự lặng thinh. Trong cuộc tình này, tôi như đứa con nít. Chỉ cần vài câu yêu thương thì bằng mọi cách cũng tự tìm lấy lý lẽ để bào chữa, để phủ nhận. Để vẫn tin rằng mình còn đang an toàn trong vùng yêu của anh.

Thật sự chỉ muốn yêu một người trọn đời là đủ...

Người ta nói, là con gái thì phải mạnh mẽ, nói và làm nó là cả một đại dương đấu tranh tư tưởng, thiết nghĩ đó cũng chỉ là lời dạy nhau của những người phụ nữ cô đơn mà thôi. Thử tưởng xem, cái cảnh cả ngày dài căng thăng với đủ mọi rắc rối, khi trở về nhà chỉ có đống đồ đạc trơ ra nhìn bạn. Sẽ như thế nào? Lấy cái mác mạnh mẽ làm vũ khí che đậy nỗi buồn liệu có công bằng với trái tim yếu đuối không? Như vậy chẳng khác gì khước từ cảm xúc của chính mình.

Tôi cũng từng lạc quan, tin tưởng vào bản thân và cũng ảo tưởng không ít vào tương lai. Cuối cùng, hy vọng nhiều thì thất vọng còn nhiều hơn. Con người không biết trân trọng những gì mình đang có, chỉ khi mất mới hối tiếc. Vậy tại sao mình thực sự trân trọng, nhưng nó vẫn mất? Cái kết của mối quan hệ là những vết thương lòng, nó không nhạt đi mà ngày càng thêm mục rũa sâu hơn. Dù biết phía trước hay sau đều không có lấy một người thì làm sao dám ngã xuống. Nhưng cứ gồng mình mãi cũng có lúc sụp đổ...

Việc nở nụ cười gượng gạo xã giao ban ngày nó mỏi mệt đến cùng cực. Rõ ràng là để chế độ play nhạc ngẫu nhiên, nhưng vẫn cứ tua cho đến khi gặp bài nhạc buồn mà mình thích nhất, rất lâu sau mới có thể chìm vào giấc ngủ. Chỉ cần nhớ đến những sự việc khiến tôi vui vẻ, nó ít ỏi quá, lại thấy tủi thân. Tôi sợ mưa, sợ đi lại những con đường đã qua.. Không biết khi nào mới có thể vượt qua thời gian này, tôi nhớ mình của những ngày cũ - không thấy trống rỗng, và có thể bỏ mặc được tất cả, nhưng cũng nhớ anh..

Bi kịchlà "Khi tôi quen với nỗi buồn thì người ta cũng quen được với việc làm tôi buồn.."



Theo: GUU.vn
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !