GTHN - Bạn hãy thôi ngồi đó mà mơ ước cái cuộc sống như người khác nếu bạn không sẵn sàng đấu tranh và chứng minh là mình đúng. Sẽ chẳng ai có thể đem cái cuộc sống đó đến cho bạn đâu, kể cả ba mẹ!
Nhiều đứa bạn cứ hay bảo ganh tị với mình bây giờ, tự do quá, cá tính quá, tự quyết định cuộc sống của mình, lúc nào cũng cười, cũng khùng, cũng bay nhảy. Ai mà chả thích sống như vậy. Nhưng ngoài mình ra, chả ai có thể tạo ra cuộc sống cho chính mình.
Để mình kể cho các bạn nghe cái thời mà mình còn nổi loạn.
Năm cấp 2 mình chơi với một đám vô học, toàn là dân tỉnh. Trong ánh mắt của người ngoài, tụi nó là một đám côn đồ chả ra gì, không lo ăn học. Còn đối với mình, lúc đó, tụi nó là những đứa đồng trang lứa không có cơ hội đến trường (vì không có hộ khẩu thành phố), mười bốn, mười lăm tuổi đi làm phụ hồ, đào móng, bán cá,...
Không phải đứa nào trong đám tụi nó cũng tốt, nhưng nhờ có những đứa xấu mà mình học được rất nhiều. Thuở đó có 2 đứa con gái gia đình cho ăn học tử tế, lại đi tụ tập với một đám không trường lớp, người ta dị nghị rất nhiều, ba mẹ mình cũng phải nghe rất nhiều điều không hay ngoài xã hội. Sau, một đứa thì bỏ học, ăn chơi rồi vào đời sớm. Nó thua mình một tuổi, giờ đã có chồng và hai đứa nhỏ rồi. Còn mình thì thi đậu nguyện vọng 1 vào một trường cấp 3 thuộc top của thành phố. Và mình vẫn chơi với đám đó cho đến khi mất liên lạc.
Những ngày đó mình luôn cố gắng chứng minh cho ba mẹ thấy rằng những điều đó, những cái sở thích quái dị của mình, vốn dĩ không ảnh hưởng đến cuộc đời mình, và mình có thể tự chịu trách nhiệm với nó. Mình luôn cố gắng nói với ba mẹ rằng những điều tiếng mà xã hội dành cho một người không thể khiến người đó tốt hơn, hay xấu đi; vì vậy, ba mẹ chỉ cần tin tưởng vào con gáicủa ba mẹ mà thôi. Ba mẹ mình người Bắc nên rất khắt khe với con gái, những chuyện như vậy cũng không thể mở lòng ngay được.
Lên cấp 3 đôi khi mình vẫn phá, có khi cả đánh nhau. Nhưng rồi mình vẫn học, vẫn tự hoàn thiện bản thân, thi đậu đại học với cái học bổng nho nhỏ. Tự bản thân mình có thể tự đập tan những lời bàn tán không hay xung quanh. Rồi thì cứ mặc kệ người khác mà làm những gì mình thích thôi. Vừa học đại học mình vừa đi làm thêm dù 100% là con gái thành phố. Phục vụ, chạy bàn, rửa bát, cái gì cũng làm.
Những năm cuối đại học, mình được biết đến là một "party girl", quen thuộc với mọi ngóc ngách, mọi quán bar lớn nhỏ ở Bùi Viện. Mình hay đi đêm và thậm chí sau này còn làm thêm ở Bùi Viện. Cũng từ cái nơi đây mà mình có được một cái nhìn phong phú hơn về cuộc sống. Cái vốn sống của mình ngày một nhiều, một nhiều hơn. Tình yêu của mình dành cho Sài Gòn cũng ngày một lớn hơn.
Mình tốt nghiệp ĐH với tấm bằng khá và GPA trên 7.5 (lâu lâu lên Bùi Viện khoe mà chả ai dám tin haha). Mình làm những công việc mình thích. Dành dụm một ít tiền để đi du lịch. Có khoảng thời gian cảm thấy mình quá rảnh rỗi và cứ đi đây đi đó, người ta lại gán cho mình cái mác "ăn bám gia đình". Nhưng mà mặc kệ. Người ta đâu sống cho mình một giây nào.
Ba mẹ cũng mới phát hiện ra mấy cái hình xăm lớn nhỏ trên người mình. Nhưng rồi cũng không trách mắng, không dè bỉu, chỉ vì cái câu nói mà trước giờ mình vẫn chứng minh mình chưa bao giờ sai: "Con người mình sống đàng hoàng thì không phải sợ những gì người khác nói". Thế đó! Đó là cách mà mình đã đấu tranh cho cuộc sống của mình. Có những ngày mình cãi nhau với ba mẹ rất nhiều, rồi lại co mình khóc trong vòng tay của mẹ. Hiển nhiên thì đến một lúc nào đó ba mẹ cảm thấy mình đủ trưởng thành, sẽ để mình sống theo những gì mình cho là đúng.
Vì vậy bạn hãy thôi ngồi đó mà mơ ước cái cuộc sống như người khác nếu bạn không sẵn sàng đấu tranh và chứng minh là mình đúng. Sẽ chẳng ai có thể đem cái cuộc sống đó đến cho bạn đâu, kể cả ba mẹ!
Theo: GUU.vn