Lạnh

GTHN - Sự ra đi chẳng hề có lý do của người cũ, có lẽ bởi nhân duyên đã hết nên cũng chẳng cần có bất cứ lời giải thích nào. Nhưng...vẫn thấy rấm rứt. Sự xuất hiện của người mới, nhưng có lẽ cũng chẳng tồn tại nhiều duyên nợ, nên cũng chẳng kéo dài được lâu.
lanh

1. Sài Gòn dạo này hay mưa, thất thường, âm u và LẠNH. Tối qua đi ngủ sớm, lại quên đóng cửa sổ, căn phòng trên tầng 3 nên gió tha hồ ùa vào, thiệt LẠNH. Dạo này trong giấc mơ hay gặp người cũ, người mới và cả những người chưa quen, lúc ấy rõ ràng lắm, nhưng rồi tỉnh dậy cũng chẳng nhớ rõ được gì. Giấc mơ thường là sự phản ánh những điều chúng ta suy nghĩ. Có lẽ vẫn còn suy nghĩ nên những ký ức ngày xưa cứ ám ảnh hoài, chẳng thể dứt ra được.

Sự ra đi chẳng hề có lý do của người cũ, có lẽ bởi nhân duyên đã hết nên cũng chẳng cần có bất cứ lời giải thích nào. Nhưng...vẫn thấy rấm rứt.

Sự xuất hiện của người mới, nhưng có lẽ cũng chẳng tồn tại nhiều duyên nợ, nên cũng chẳng kéo dài được lâu.

Người chưa quen, ừ thì vẫn cứ hy vọng rằng, tương lai người chưa quen sẽ xuất hiện thôi.

2. Đó giống như một chu trình, cứ một quãng thời gian mất ngủ dài dài thì tiếp là một quảng thời gian thèm ngủ vật vã. Cái bệnh! Người ta bảo "Sống vô tư thôi, đừng nghĩ nhiều mà đau đầu". Lại cái bệnh. Đôi lúc con người ta chẳng thể nào cưỡng lại được những hành động vô thức mà mình không muốn.

Đôi lúc lại căm ghét chính những hành động vô ích chẳng hề mang tới điều lợi lộc nào như thế. Nhưng vẫn chẳng thể kiểm soát được.

Con người có những điều thật vô lý. Tự mình tạo ra cho mình những điều vô lý.

3. Thi thoảng lại cảm giác cô độc, lạc lõng, chẳng biết mình tồn tại ở cái thế giới to lớn này để làm gì.

Thi thoảng cảm giác buồn bất giác, mà chẳng thể rõ ràng được nguyên nhân.

Ở trong những chốn đông người vẫn cảm thấy lạc loài.

Đứng giữa vòng tròn đông đúc mà chẳng thấy ai xung quanh.

Con mắt cứ đảo điên hoài mà vẫn không nhìn rõ ai bên mình.

4. Thèm viết, thèm đọc những thể loại lãng mạn, tình cảm nhưng lại sợ ảnh hưởng tới tâm trạng nên phải cứ dặn lòng mình "Vậy thôi dẹp đi, chẳng nên đọc rồi viết những thứ linh tinh như thế", rồi lại đâm đầu vào những cuốn sách kinh doanh, nhưng biết sao được. Bạn bảo "đừng sa đà vào những thứ văn chương ủy mị như thế", ủy mị quá trở thành lãng mạn quá đát. Lãng mạn quá đà thì sẽ đi ngược những gì mình đang theo đuổi. Vậy thì có cách nào không?

Sài Gòn những ngày âm u.

DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !