Ước mơ ơi, tôi xin lỗi!

GTHN - Xin lỗi những giấc mơ vì đã để các bạn ngủ quá lâu. Tôi đã vô tình bước qua bạn ở thanh xuân, và giờ đây tôi sẽ cháy hết mình cùng bạn tới cuối đời...GIẤC MƠ ạ!

uoc-mo-oi-toi-xin-loi

***

Thanh xuân, mình đã lỡ mất điều gì và tiếc nhất điều gì? Câu hỏi cứ ở đó, làm tôi trằn trọc. Bởi tôi đã quyết tâm sống hết mình cho hiện tại này cho hôm nay và cho ngay khoảnh khắc này. Và rồi "Nợ thanh xuân một lời xin lỗi" như một điều gì đó mơ hồ khiến tôi phải đặt bút xuống và viết vài dòng về “thanh xuân" để chia sẽ cho các bạn đang còn có thanh xuân, cái tuổi có thể "hô biến" tất cả các giấc mơ vĩ đại của mình thành hiện thực.

Nếu cổ máy thời gian là có thật, có thể làm tôi trở lại những năm của 20 tôi sẽ xây cho mình những giấc mơ thật lớn. Những giấc mơ của chính riêng bản thân mình, mà không bị cuốn vào vòng quay cơm áo, gia cảnh nghèo hèn hoặc những định kiến xã hội làm chính tôi chùng bước thoái chí và cuối cùng bỏ cuộc. Khi đang viết những dòng này tôi biết mình đang xây dựng lại giấc mơ thời trẻ: viết và đi. Giấc mơ của tôi cứ nằm đó thật lâu 15 năm nay, nhưng nó không hề cũ kỹ nó chỉ bị bụi của năm tháng che đi làm tôi quên lãng. Và nếu đó thật sự là những điều mình thật sự muốn làm, tôi hy vọng các bạn thanh xuân hãy đừng từ bỏ, dù nó chỉ là mơ hồ hoặc không tưởng hoặc điên rồ. Hãy cứ mơ thật lớn và mỗi sáng thức dậy với một mục tiêu duy nhất: làm tất cả mọi điều có thể để ước mơ đó thành hiện thực.

Gần đây tôi tạo thói quen đọc sách, và rồi tôi khám phá ra một thế giới huyền diệu, những bậc thầy tri thức nơi sách. Có một sự tiếc nuối trong tôi “ tuổi 20 tôi đã qua đi trong lãng phí” vì tôi đã quên đọc sách mỗi ngày. Tôi làm việc, kiếm tiền và thanh xuân của tôi cứ nhàn nhạt, không hình dạng nào cụ thể, chỉ có những trải nghiệm rất đời ở bên ngoài, những mối quan hệ hời hợt bởi chúng tôi là những đứa “trẻ trâu" hời hợt. Tôi đua đòi quần áo đẹp, hợp thời trang điện thoại đắc tiền...mà quên đi là con người tôi đang tuột dốc đang dần mất chất. Tôi cố trang hoàng bề ngoài của mình thật lộng lẫy mà quên trao chuốt cho kiến thức của mình...Nội tâm tôi càng lúc càng trống rỗng và đôi lúc tôi mệt mỏi, không biết ý nghĩa sự tồn tại của chính mình. Và sự cô đơn và lạc lõng ấy ở người trẻ thật đáng sợ. Tôi có tiền nhưng không biết cách quản lý. Tôi kiếm nhiều tiền hơn và tôi phung phí hơn. Giá như tôi đọc sách sớm hơn để tôi biết cách biến tiền trở thành nô lệ trung thành cho mình, để tôi trở thành một người quản lý của chính tôi. Giá như tôi bớt ngu bớt dốt bới hời hợt hơn...

Nhìn lại, những bộ quần áo đắc tiền nay đã lỗi thời, những đôi giày cao gót giờ đã lỗi mốt, chiếc điện thoại đắc tiền nay đã hỏng. Chúng vẫn đẹp nhưng còn công dụng gì với tôi nữa. Những mối quan hệ quan trọng ngày xưa giờ đã cũ, người mà tôi từng rất yêu của ngày xưa giờ đã là người cũ. Tôi có thói quen hay làm bản kiểm điểm cho bản thân mình, rồi tiếc nuối. Nếu tôi thay vào tủ quần áo là tủ sách, thay vào kỷ niệm với những người yêu cũ là những chuyến đi, những giấc mơ...thì có lẽ giờ đây tôi đã khác. Giá như tôi nhìn lại, chịu phủi bụi cho giấc mơ của mình thì có lẽ giờ đây tôi sẽ ít phải tiếc hơn. Nhưng quá khứ mãi ở đó, đẹp đẽ, đau đớn, cũ kỹ và quen thuộc. Việc sống trong quá khứ quá lâu không làm tôi tốt hơn một chút nào. Quá khứ là một tên trộm tàn nhẫn nhất, nó luôn rình rập mỗi ngày, thì thầm vào tai tôi những câu chuyện hay ho để rồi đánh cắp những phút giây hiện tại. Rồi tôi có một quyết định: xếp quá khứ lại bỏ chúng vào một chiếc hộp đẹp và thắc những chiếc nơ xinh đặt cho nó cái tên “Bài học lãng phí".

Hồi trẻ tôi cứ nghĩ mình có nhiều thời gian để làm điều này điều nọ bởi tôi hiểu sai về khái niệm thời gian. Tôi đã lãng phí thời gian của mình quá nhiều vào tiệc tùng, vào mạng xã hội, vào những mối quan hệ xả giao, vào nhịp sống hối hả và về ngày hôm qua đến nỗi quên ngưng lại vài giây chỉ để sống. Tôi thức nhiều đêm liên tục để xem phim, hoặc để đầu óc lan man, ghen tị cuộc sống của người này người nọ rồi chìm vào giấc ngủ khi đã quá khuya, và sáng nào cũng vậy tôi vội vã đến mức không biết bữa sáng là gì. Lúc nào tôi cũng nuốt vội thức ăn nhanh nhất có thể. Thời gian kéo dài và tất nhiên sau đó hậu quả của thói quen ăn uống vội vàng không trật tự là bệnh đau bao tử. Tôi ước mình có thể sống chậm lại vài giây: chỉ để ăn cơm đúng bửa, để thưởng thức một món ngon, để cảm nhận cuộc sống, để đọc một quyển sách hoặc sử dụng thời gian chết hợp lý hơn. Bạn luôn có đủ thời gian cho sức khỏe, gia đình và tri thức...

Thanh xuân của tôi là những bài học về ước mơ bị lãng quên, về người thầy mang tên sách, về bài học của sự lãng phí và người bạn mang tên quá khứ thực ra là tên trộm khôn ngoan và tàn nhẫn. Xin lỗi những giấc mơ vì đã để các bạn ngủ quá lâu. Tôi đã vô tình bước qua bạn ở thanh xuân, và giờ đây tôi sẽ cháy hết mình cùng bạn tới cuối đời...GIẤC MƠ ạ!

© Cỏ Dại – blogradio.vn

DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !