GTHN -Cuộc đời như sân ga, Ta rẽ lối đi tìm hạnh phúc mới. Đừng trách ai có tội, Xin em chớ giận hờn. Em cũng đừng buồn những lúc cô đơn. Đi với nhau đoạn đường dù ngắn, Ta cũng có duyên rồi...
1. Em tựa đầu vào ô cửa sổ, khuôn mặt tĩnh lặng tuyệt đối. Dưới ánh nắng, làn da bánh mật sáng lên, căng tràn sức sống. Mái tóc buông xõa ngang vai ôm lấy gương mặt bầu bĩnh. Váy ren màu kem mềm mại. Em ngồi đây, rất gần tôi đây. Mà đôi mắt em thì đương nhìn về nơi nào xa xăm lắm…
- Nếu đã là duyên phận, thì nên giữ đến cùng phải không chị?
Tôi đã bỏ quên một vài chi tiết. Như việc em đang yêu. Như việc tên người yêu đó, thật không may, lại là một kẻ lăng nhăng. Như việc em biết sự thật, em đã nói chia tay nhiều lần, nhưng chỉ một vài câu nói, vài hành động cho thấy sự níu kéo từ phía kia, em lại mềm lòng. Em biết em đang sai, nhưng em không thể dứt ra được. Vì đó là duyên phận…
Nếu đã là duyên phận, thì nên giữ đến cùng. Phải không?
2. Em, tôi bảo này!
Tất cả mọi thứ trong cuộc sống hàng ngày, bao gồm cả vận may, nhân duyên và vô vàn những thứ khác, chỉ chiếm một nửa “hình hài” cuộc đời em. Nửa còn lại, tự em phải định đoạt. Thế nhưng, niềm tin của con người vào tạo hóa, vào số phận lại quá lớn. Đến mức nhiều người buông trôi, bỏ mặc cuộc đời mình. Không cố gắng. Chẳng quyết định. Vô tình, “Số phận sắp đặt” trở thành chân lý hiển nhiên. Và rồi con người lại tiếp tục vin vào cớ đấy để biện minh cho một cuộc sống không như mong muốn.
Mà hình như, em cũng đang biện minh cho tình yêu của mình như thế.
3. Không có quy định nào bắt buộc con người phải gắn bó với một thứ gì đó mãi mãi. Chúng ta hoàn toàn có quyền buông bỏ bất cứ lúc nào, chỉ cần thu xếp một vài điều để cuộc sống về sau được ổn thỏa.
Giờ, tôi trả lời em nhé!
Duyên phận sẽ chỉ đưa em đến trước một con đường. Quyết định đi tiếp, dừng lại, hay quay đầu đi một con đường khác, là do em.
Duyên phận, thì nên giữ. Nhưng nếu em đã cố hết sức mình mà nó vẫn trực trôi đi, thì đó là duyên phận của người khác. Nắm giữ một thứ không phải của mình, em có thấy thoải mái không?
Tôi tin rằng cuộc sống luôn muốn chúng ta mỉm cười, muốn chúng ta được hạnh phúc. Cha mẹ em và những người yêu thương em cũng thế. Nên, em buông tay đi, trả nó về đúng vị trí của mình.
Buông tay đi em! Không chỉ vì bản thân em, mà còn vì, với một ai đó trong thế giới rộng lớn ngoài kia…
Em chính là duyên phận!
Bạch Dương - Theo: Guu