Con gái có nhất định phải lấy chồng?

GTHN - Mình là 9x đời đầu, giờ cũng gần 30 tuổi rồi. Học xong đại học, mình xin vào làm ở một cơ quan nhà nước ở quê, lương ba cọc ba đồng.

Ngoại hình của mình cũng bình thường, không xinh không xấu, được cái cao ráo. Bản thân mình không có gì nổi bật, gia cảnh cũng bình thường.

Nhưng chắc tại do học hành tử tế, lại có công việc ổn định nên ở quê, mình cũng được xếp vào danh sách dễ lấy chồng.

Ngày học cấp 3, mình yêu một bạn cùng lớp. Tình yêu ngày đấy chỉ là cùng nhau đi học, đến lớp thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm bạn ấy, vì không muốn mất mặt với bạn ấy mà cố gắng học thật giỏi, đi xa nhất cũng chỉ là hai đứa lén lút nắm tay nhau khi đứng lẫn trong đám đông và chắc chắn không ai nhìn thấy.

Lên đại học, bọn mình chia tay. Mình cũng đau khổ vật vã một thời gian. Sau đó, khoảng năm thứ 3 đại học, mình có yêu một anh ở chỗ làm thêm. Nhưng đó là tình yêu đơn phương. Sau này mình mới biết anh ấy đã có người yêu.

Còn mình thì không đủ dũng cảm để đập chậu cướp hoa.

Học xong đại học, mình về quê làm việc. Mình cũng không biết việc xin được việc ở quê vào thời điểm đó là may hay rủi nữa. (bạn nào ra trường trong khoảng những năm 2013, 2014 thì biết hồi đấy xin việc khó như thế nào).

Vừa buổi chiều mình nhận quyết định công tác, đến tối đã có anh công an đến nhà chơi. Những ngày sau đấy còn kinh khủng hơn, có ngày mình phải tiếp chuyện vài anh, còn chả có thời gian ngủ nữa.

Sau đấy, mình lấy cớ đi làm phải qua đò không tiện nên xin bố mẹ đi ở trọ. Mình thậm chí còn không dám ở trọ gần cơ quan vì sợ mọi người trong cơ quan giới thiệu người nọ người kia đến chơi.

Nhưng người tính không bằng trời tính. Mấy anh đó không đến nhà mình thì chuyển sang tấn công mình qua điện thoại. Nhiều đến nỗi, có hôm mình để quên điện thoại ở nhà, đi làm từ sáng đến tối mới về, điện thoại của mình sập nguồn.

Hồi đấy mọi người cứ bảo mình kén chọn, rồi bóng gió nào là lắm mối tối nằm không, già kén kẹn hom…..Mình cũng chỉ cười cho qua. Nhưng thực sự mình không nghĩ mình kén chọn gì cả.


Những người đến tán tỉnh mình, mình không biết họ là ai, không nhớ mặt, không nhớ tên, mình không hề có sự so sánh giữa người nọ với người kia, không so sánh ai với tiêu chuẩn của mình thì làm sao gọi là kén chọn được?

Ở thời điểm đấy, mình đơn giản chỉ là không muốn lấy chồng, hoặc chính xác hơn là không muốn lấy chồng theo cách đấy.

Những người đến tán tỉnh mình, mình chắc chắn là họ không yêu mình. Họ chỉ nhìn vào công việc của mình, cảm thấy rằng với công việc đó, mình có thể tự nuôi sống bản thân, và có thời gian chăm sóc gia đình, bao gồm con của hai đứa và bố mẹ của họ. Nói khó nghe hơn là họ cưới mình về để nấu cơm, đẻ con và giúp họ chăm sóc gia đình.

Hồi đấy, không phải là mình không thể chấp nhận sự thật đó. Mình không lấy chồng không phải vì tự ái mấy chuyện kia mà là mình còn ham chơi.

con-gai-co-nhat-dinh-phai-lay-chong

Sau 12 năm cố sống cố chết học để đỗ đại học. Lên đại học thì cố sống cố chết để lấy bằng giỏi (mình thuộc dạng cần cù bù khả năng ạ). Mình muốn chơi vài năm nữa rồi mới lấy chồng.

Trong vài năm đó, bạn bè của mình lần lượt lấy chồng hết. Một số đứa còn kịp li hôn. Còn mình thì càng ngày càng không muốn lấy chồng.

Trong khi mình đang tận hưởng cuộc sống, thích ngủ thì ngủ, thích ăn thì ăn, lâu lâu đi quẩy tưng bừng với bạn bè, cuối tuần chán chán thì xách balo lên và đi.

Cuộc sống tự do và hạnh phúc, không phải nhìn sắc mặt của người khác để sống. Còn mấy đứa bạn mình, mình cảm giác như bọn nó đang diễn lại bộ phim “sống chung với mẹ chồng” ấy.

Với những đứa đi làm: Cơ quan tổ chức đi du lịch – không được đi vì thời điểm đó trùng vào mùa gặt, phải ở nhà đi gặt cho mẹ chồng. Không đi làm ruộng thì bị chửi là lười, cũng là con nhà nông chứ có phải tiểu thư khuê các gì đâu mà không chịu đi làm ruộng.

Bạn bè tổ chức liên hoan – không được đi vì phải về nấu cơm cho chồng, nấu cháo cho con. Chuẩn bị đón thanh tra, cơ quan nhiều việc, buổi tối phải ở lại làm thêm – bị chồng chửi, mẹ chồng chửi vì trốn việc, trốn con.

Với những đứa không có việc làm ổn định thì thôi rồi, nhục hơn chó. Cũng mất công ở nhà coi nhà như chó, lại còn thêm khoản nấu cơm, rồi đẻ con, chăm con nhưng vẫn bị mang tiếng là ăn bám chồng.

Bà mẹ chồng còn bảo “một người đi làm mà nuôi tận 3 người thì tiền đâu mà nuôi?”, rồi bị chửi là lười, ăn bám chồng, không chịu đi làm, rồi ngày xưa chúng tao phải thế nọ phải thế chai.

Trong khi cả đời bà ấy ở nhà, quanh quẩn vài sào ruộng, vào mùa thì đi làm, ngày thường thì đi chơi. Có mỗi đứa cháu cũng không coi được.

Trong khi con bạn mình, dù ở nhà nhưng nó cũng chăm chỉ bán hàng trên mạng. Tuy có lúc nọ lúc kia nhưng tiền lãi của nó hơn đứt mấy sào ruộng của bà ấy.

Với những đứa đẻ toàn con gái: mẹ chồng bảo cái giống nhà tao nó không như vậy, chắc nó giống mẹ nó nên mới không biết đẻ. Khi đứa thứ 2 mới được hơn 1 năm, mẹ chồng đã giục xem mà chửa đẻ đi, để lâu lại không đẻ được.

Trong khi hai đứa mới cưới nhau, hầu như chỉ có chồng nó đi làm thôi, nó đẻ liền tù tì 3 năm 2 đứa thì lấy đâu thời gian mà đi làm. Vậy nên hai vợ chồng muốn kế hoạch, tập trung làm kinh tế trước, khi nào kinh tế ổn định mới tính đến chuyện đẻ tiếp.

Mẹ chồng bảo ngày xưa tao với bố chúng mày cũng chẳng có công ăn việc làm gì, bố đi xây mẹ ở nhà mà vẫn nuôi chúng mày khôn lớn. Thằng chồng cãi lại, bảo vì vậy nên nhà mình mới nghèo, con cái không được học hành tử tế.

Thế là mẹ chồng tru tréo lên, chửi là mày nghe vợ mày, mày láo với bố mẹ. Mặt nặng mày nhẹ với nhau vài tháng, vợ chồng nó quyết định ra ở riêng, thuê nhà ngoài mặt đường, vừa ở vừa buôn bán. Còn mẹ chồng thì đi khắp làng rao rêu là con dâu mất nết, ông bà thông gia không biết dạy con.

Với đứa chưa thể đẻ được: mình lấy ví dụ cụ thể cho các bạn dễ hiểu. Con em họ mình, lấy chồng hơn một năm chưa có con, cả gia đình chồng xúm vào nói bóng nói gió nọ kia. Sau đó hai vợ chồng đi khám, bác sĩ bảo em mình bình thường, vấn đề là ở chồng.

Lúc đấy nhà chồng mới không nói gì nữa, động viên hai vợ chồng cố gắng chạy chữa. Rồi con em mình cũng có bầu nhưng lại bị mang thai ngoài tử cung, phải làm phẫu thuật.

Lúc nó ở trên bệnh viện, còn chưa đứng lên đi được, mẹ chồng nói chuyện với mấy người cùng phòng, bảo là: “ai biết là họ có cắt đi hay không (ý là cắt buồng trứng). Vợ thằng X cũng bị như vậy, giờ nó lấy vợ khác, đẻ được hai thằng con trai giống bố như đúc”.

Con em mình chỉ biết nằm khóc. Nó bảo, tiền chạy chữa, hai vợ chồng phải vay mượn khắp nơi, ông bà chẳng giúp đỡ được gì. Vợ chồng nó hiếm hoi, mãi mới có bầu được thì lại bị như vậy, ông bà buồn một thì nó buồn mười, đã chả an ủi được câu nào lại còn nói như vậy.

Cũng may là thằng chồng nó tử tế chứ không thì nó cũng li hôn luôn rồi.

Nhìn mấy đứa như vậy, lại thêm một con bạn li hôn vì bị chồng bạo hành, mình sợ lấy chồng luôn. Mọi người có thể bảo, cũng có người nọ người kia, có phải ai lấy chồng cũng khổ hết đâu? Rồi không lấy chồng, thành bà cô già, ám con ám cháu.

Không lấy chồng, sau này già, ai lo cho? Chết ai chôn? Vân vân và mây mây. Nhưng mình thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt. Mình không đủ can đảm để thay đổi, không đủ can đảm để bắt đầu một cuộc chiến mới.

Lấy chồng rồi, phải lo đối phó với gia đình chồng, phải lo sinh con, rồi phải lo sinh bằng được con trai, phải lo mua đất, xây nhà, nuôi dạy con ăn học… tỉ thứ phải lo. Các bạn có thể bảo mình ích kỉ, sợ khó, sợ khổ, mình cũng chịu. Vì mình sợ thật, nghĩ đến đã thấy sợ.

Mình biết, với một đứa con gái U30 như mình, tình yêu là một thứ xa vời. Nhưng mình quyết định, sẽ không vì tuổi tác mà gật đầu kết hôn với một người mình không có tình cảm.

Mình sẽ lấy chồng, với điều kiện đó là người mình yêu, vì yêu người đó mà mình sẵn sàng hi sinh tự do cá nhân để làm vợ, làm mẹ, cùng người đó xây dựng gia đình, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống, yêu thương, và tha thứ lẫn nhau.

Còn nếu không , mình sẽ không lấy chồng nữa, sống độc thân, tận hưởng cuộc sống, cố gắng kiếm tiền để nếu có sống được tới già thì vẫn có tiền vào viện dưỡng lão ở. Chứ cưới nhau mà không có tình cảm, mình nghĩ cũng khó sống lâu dài với nhau lắm.

Nhiều người bảo không sống được thì li hôn. Nhưng mình nghĩ, nếu đã sẵn sàng li hôn mà vẫn cưới, thì chính là không tôn trọng đối tác của mình.

Li hôn chẳng khác gì một vết sẹo trong cuộc đời. Mình có thể chấp nhận cuộc đời mình có sẹo, nhưng đối tác của mình chắc gì đã chấp nhận? Mình có quyền gì mà làm hỏng cuộc đời của họ?

Lan man quá chả biết các bạn có đọc hết không. Mình chỉ muốn hỏi, nếu đã không sẵn sàng, con gái có nhất định phải lấy chồng không?

Nguyên Thảo – Dear.vn
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !