Sau mỗi cuộc tình còn lại gì?

GTHN - Đi cả một đoạn đường biết bao nhiêu năm, nhưng dường như chẳng ai hiểu nhau như đối phương nghĩ. Và tôi cũng nhận ra là, thực ra là tôi cần họ, chứ họ chẳng cần tôi.

Từ nay về sau, tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà tôi cho là đúng. Tôi nhớ anh, tôi sẽ gọi tên. Tôi muốn nói chuyện với anh, tôi sẽ nhắn tin. Vì vậy, anh đừng nói rằng anh rất bận. Vì anh cứ đi đường anh, tôi đi đường tôi. Dù anh có tiếp nhận tình cảm của tôi hay không, chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.

Tôi nhớ, cái ngày mà anh nói rằng, anh không thể đón nhận tấm lòng của tôi, tôi đã rất nhiều lần tự hỏi “Tại sao lại như thế?”. Xoay qua từ lí do này đến lí do khác, tôi vẫn chẳng thể chấp nhận thực tế. Thế nên, tôi quyết định “trả thù” anh bằng sự cố chấp vốn có của một kẻ chẳng bao giờ chịu thua cuộc, chẳng bao giờ chịu từ bỏ.

Tôi đã đau một nỗi đau, mà anh không thể hiểu được. Và sau cùng, anh cũng chẳng thấu được. Đơn giản vì, sự “trả thù” ấy chỉ đẩy tôi đi từ nỗi dày vò đến nỗi dày vò khác, mà tôi, chỉ muốn khỏa lấp mọi nỗi buồn bằng nụ cười bên ngoài thân thuộc.

Tôi cứ nghĩ rồi một ngày nào đó anh sẽ thay đổi, sẽ chấp nhận tấm chân tình này của tôi, sẽ gạt bỏ mọi khoảng cách từ tuổi tác, thời gian, gia cảnh. Thế mà, tôi lại chấp nhận buông tay trước, vì cuộc sống thực tế thì khắc nghiệt hơn điều gọi là “tình yêu”. Tôi lựa chọn sống với một tinh thần trống rỗng. Và rồi, phép thử ấy thành công.

Tôi đã từng có tất cả. Có tuổi trẻ, có công việc, có những người bạn chân thành, có người để yêu, có gia đình để tôi nương tựa. Tôi đã từng không phải lo lắng xem ngày mai sẽ phải sống với bao nhiêu tiền, sẽ phải đối phó với những người tôi không ưa ra sao, vì đơn giản, xung quanh tôi vẫn còn rất nhiều người, rất nhiều điều quý giá sẵn sàng ở bên cạnh tôi.

sau-moi-cuoc-tinh-ban-con-lai-nhung-gi

Bây giờ, tôi không biết mình còn lại gì. Tôi không còn trẻ trung như ngày xưa, nỗi buồn hằn học lên đôi mắt. Người mà tôi yêu đã thuộc về người khác, gia đình… dường như quá đỗi xa lạ với tôi. Đi cả một đoạn đường biết bao nhiêu năm, nhưng dường như chẳng ai hiểu nhau như đối phương nghĩ. Và tôi cũng nhận ra là, thực ra là tôi cần họ, chứ họ chẳng cần tôi. Không phải ai cũng sẵn sàng chia sẻ với tôi khi cần, không phải ai cũng trân trọng thời gian mà tôi dành cho họ, hoặc bỏ ra chút thời khắc trong cuộc sống của họ để ban tặng cho tôi.

Chợt nhận thấy cái cảm giác hết yêu một người thoải mái thật. Chẳng trách trước giờ người ta vẫn thường hay nói, chuyện gì nông nổi thì mau quên, điều gì sâu nặng thì đau lòng.

Hóa ra, tình yêu, với người này, có thể là một khoảnh khắc. Với người kia, đó có thể là một quá trình. Giờ cả hai đã không còn cần nhau nữa, chúng tôi trả tự do cho nhau. Nhìn lại quá khứ, hóa ra mọi thứ lại trở về như đúng vị trí ban đầu.

“Là đánh mất hay chưa từng có” – Khi tình yêu là những khoảnh khắc đã lướt qua mà bạn chẳng hề nhận ra…

Gari – Dear.vn


DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !