Lòng tự trách khi cầm đôi tay thô ráp của mẹ

GTHN - Mẹ đã ra đi năm năm rồi. Trong mơ tôi thường hay thấy mẹ, đặc biệt là nhớ đến đôi bàn tay thô ráp của mẹ. Đôi bàn tay như nói bao điều về cuộc đời mẹ. Mỗi khi tỉnh giấc tôi lại như thất lạc một phần hồn cứ ngỡ như mẹ vẫn đang ở đây ngay cạnh tôi lúc này.
Hôm tôi được sinh ra nhà chẳng có ai. Một mình mẹ vượt cạn, một mình mẹ cắt nhau thai mang tôi đến với thế giới này.
Tôi là đứa con thứ 7. Bởi vì sinh quá nhiều mà mẹ chẳng nhớ hết ngày sinh của anh chị em tôi. Bà chỉ nhớ rằng ngày sinh nhật tôi là vào một buổi chiều chạng vạng. Chẳng ai nhớ ngày sinh nhật của tôi, lại càng chẳng có ngày sinh nhật. Tôi nghĩ nó chẳng hề quan trọng, quan trọng là mẹ đã sinh tôi ra trong cuộc đời này. Sinh ra trong thời khắc đặc biệt này, thời đại mà người ta để được sống thôi cũng đã được gọi là hạnh phúc.
Bố tôi mất năm tôi lên 7. Năm đó mẹ mới hơn 40. Có vài người bà con tốt bụng nói với mẹ rằng:
“Sau này biết phải làm sao? Năm đứa con trai nhỏ nhất mới lên 5, cũng chưa có đứa nào ở riêng. Một mình chị làm sao mà qua được đoạn thời gian này chứ? Chuyện lấy chồng nữa thì thôi quên đi…”
Nghe những lời như vậy, mẹ bình tĩnh nói:
“Trước đây sống ra sao thì giờ cứ vậy mà sống thôi. Chúng đều là con tôi. Tôi không nuôi chúng thì ai nuôi? Tôi sao có thể vì bản thân mình mà bỏ qua chúng được chứ?….”
Lòng tự trách khi cầm đôi tay thô ráp của mẹ...
Sau này lớn lên, bóng dáng của cha cũng đã nhạt dần. Mẹ cũng chẳng được đi học, cũng chẳng biết chữ. Có lẽ bởi vì biết cuộc sống của người mù chữ khổ sở ra sao, cho nên dù cho có nhọc nhằn đến thế nào thì bà vẫn sẽ cố gắng cho chúng tôi đến trường. Thế nhưng mẹ vẫn chẳng thể nào kham nổi cho tất cả chúng tôi đều được học đến đại học.
Cách mẹ giáo dục chúng tôi rất đơn giản. Nếu như chúng tôi làm sai thì chỉ cần đúng một chữ “ đánh”. Đương nhiên, tùy theo mức độ nặng nhẹ của lỗi mà mẹ có biện pháp xử lý. Có lẽ cách giáo dục này sẽ khiến cho rất nhiều người nghĩ rằng là không tốt thậm chí nói rằng đó là không khôn ngoan. Thế nhưng đối với chúng tôi mà nói đó là cách mà mẹ yêu thương chúng tôi.
Ở thời của chúng tôi khi mà mọi thứ đều khó khăn như vậy mà một mình mẹ có thể nuôi lớn chúng tôi là việc vô cùng khó khăn, mẹ căm ghét nhất là làm việc ác, ăn cắp của người khác. Còn nhớ khi đó nghe theo lời của một người bạn dụ dỗ mà tôi đã đi ăn trộm đồ phế liệu để đem bán. Mẹ tôi biết chuyện này liền lôi tôi ra đánh cho một trận.
Đánh đến mức tôi chừa hẳn luôn đến mức mà đồ người khác cho dù có tốt hơn nữa cũng chẳng bao giờ dám động vào. Khi còn nhỏ, số lần tôi bị mẹ đánh nhiều không kể siết, cứ mỗi lần làm sai đều tự giác nằm xuống chịu trách phạt. Đôi bàn tay mẹ không ngừng “ giáo dục” chúng tôi, mọi việc trong nhà cũng nhờ vào đôi bàn tay ấy của mẹ.
Cha mất rồi, mọi việc lợn, gà ruộng vườn đều do mẹ lo liệu. Một người phụ nữ vừa đảm nhận vai trò làm cha, vừa đảm nhận vai trò làm mẹ. Đêm, khi tỉnh giấc thường thấy mẹ vẫn chong đèn làm giày, làm quần áo cho chúng tôi…
Mẹ là người đặc biệt tinh tế, có lẽ cũng bởi vì mẹ còn kiêm luôn vị trí “ làm cha” mà mẹ là người có cá tính rất mạnh. Khi đưa anh hai đi học đại học, mẹ chẳng rơi giọt nước mắt nào. Nhà chẳng còn đồng nào, mẹ phải làm thêm liên tục cũng chẳng hé răng nói nửa lời. Mỗi khi anh viết thư về nhà nói đi làm thêm rồi mẹ đừng gửi tiền lên nữa. Mẹ lại rớt nước mắt vì thương anh. Bình thường mẹ chẳng bao giờ khóc, vậy mà anh hai nhắn mấy lời mắt mẹ đã đỏ hoe.
Không ngờ rằng, mưa bão gian khổ chẳng đánh bại được mẹ nhưng căn bệnh ung thư gan lại chẳng thể nào khiến chúng con giữ mẹ lại lâu hơn. Khi nghe bác sĩ nói những lời này, con chẳng thể nào tiếp nhận được. Mẹ nằm trên giường bệnh, cả người héo rũ, mắt nhìn mà tim đau. Mẹ trước đây cũng từng khỏe mạnh, hoạt bát… vậy mà giờ lại nằm trên giường bệnh lạnh lẽo kia.
Tôi nắm chặt tay mẹ, đôi bàn tay ấy từ lúc đưa tôi đến với thế gian này cho đến khi nuôi tôi khôn lớn, an ủi tôi những khi tôi buồn vậy mà thô ráp, nứt nẻ như ruộng khô thiếu nước.
Mẹ không muốn nằm viện nhất quyết đòi về nhà. Anh chị em tôi đành đưa mẹ về nhà. Sức khỏe mẹ ngày một không tốt. Mẹ chẳng thể nào kiểm soát được đại tiểu tiện. Đáng lí ra những việc này phải do con gái hoặc chị dâu làm thế nhưng họ thường chê mẹ bẩn, chê mẹ phiền, chẳng thể nào tận tâm chăm sóc nên anh em tôi lại thay phiên nhau chăm sóc mẹ.
Đêm đó mẹ không ngừng kêu đau, quằn quại ngã từ trên giường xuống. Tôi và anh vội vàng đưa bà đến bệnh viện…
Lòng tự trách khi cầm đôi tay thô ráp của mẹ...
Thế nhưng mọi việc đã quá muộn rồi! Mẹ ra đi ngay trong đêm đó để lại sự áy náy và ân hận đã không chăm sóc mẹ thật tốt của tôi và anh trai.
Mẹ đã ra đi năm năm rồi. Trong mơ tôi thường hay thấy mẹ, đặc biệt là nhớ đến đôi bàn tay thô ráp của mẹ. Đôi bàn tay như nói bao điều về cuộc đời mẹ. Mỗi khi tỉnh giấc tôi lại như thất lạc một phần hồn cứ ngỡ như mẹ vẫn đang ở đây ngay cạnh tôi lúc này.
Theo Thu Hương/ Một Thế Giới
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !