Đứng trước ước mơ

GTHN - Thành công chỉ đến với những người không bao giờ bỏ cuộc. Và tôi là người luôn cố gắng đến cùng.

Tôi không thể nhớ hết được rằng mình đã có bao nhiêu ước mơ trong cuộc đời. Có những ước mơ chỉ vô cùng nhỏ bé đơn giản, nhưng tôi cũng đã từng có những ước mơ mang tầm vóc khá lớn lao.

Đến nỗi nhiều lúc, tôi cũng chảng biết được đâu mới là ước mơ thực sự, mục tiêu phấn đấu của mình. Tôi có nhiều sở thích, và cũng có rất nhiều đam mê. Có là một điều cản trở không nhỉ khi mọi người cứ luôn nói chỉ nên có một đam mê và thoe đuổi nó.


"Nghề chọn người chứ không phải người chọn nghề" - tôi nghĩ đó chỉ là câu nói biện hộ của những người không thể theo đuổi ước mơ, đam mê của mình. Vì không có lẽ gì khi bạn phải từ bỏ đam mê, sở thích của mình để làm một việc không mang lại cho bạn niềm vui và bạn chẳng có một tý tình yêu nào với nó cả.

Năm tôi học tiểu học, cô giáo dạy Toán đã cho chúng tôi một công thức mà có lẽ là tôi sẽ không bao giờ quên: Thành công = Không bỏ cuộc + Nỗ lực không ngừng. Khi đó, tôi thực sự không để ý lắm và nghĩ rằng nó chỉ là một trong những câu nói mang tính triết lý chỉ trong sách vở. Nhưng, đến bây giờ, khi đang đứng trước tương lai, đối mặt với ước mơ của chính mình, thì 'công thức' ngày nào lại hiện về khiến tôi phải suy ngẫm...

Tôi thích viết lách và nhiếp ảnh. Cái này thì tôi thực sự chắc chắn. Khi thổi cây nến 17 trong sinh nhật, tôi đã thầm ước mình sẽ trở thành một Nhà báo. Một Nhà báo thực sự với tập tài liệu, chiếc máy ảnh. Tôi sẽ đi, sẽ nhìn, sẽ viết, sẽ nói về cuộc sống này theo cách riêng của tôi. Điều đó không phải quá thú vị và tuyệt vời sao? Cái cảm giác khi mọi người đọc những bài báo của tôi, trầm trồ, ngẫm nghĩ và gật gù, rồi tôi sẽ có những bài báo được in, chuyển thể sang các thứ tiếng đến gần hơn với nhiều đối tượng bạn đọc... Ước mơ tuổi 17 của tôi chỉ được vẽ trong đầu và hiện lên qua những giấc mơ...

Không may mắn như nhiều đứa bạn, bố mẹ tôi không đồng tình lắm với mong muốn trở thành Nhà báo của tôi, khi tôi trình bày vào đầu năm lớp 11. Cũng như phần lớn bậc phụ huynh, không muốn con cái bị vất vả, phơi mặt ngoài đường, rồi nguy cơ bất trắc khi đi viết bài, nhất lại là con gái, nên khi tôi nói về công việc đó, dù không biểu hiện hẳn ra, nhưng tôi cũng tự hiểu rằng giữa tôi và bố mẹ đều không có tiếng nói chung. Con gái làm báo thì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ con trai mới có quyền đi và viết bài, làm phóng viên cho các tờ báo. Nghe thật quá vô lý đúng không?

Bố tôi là một nhiếp ảnh gia không chuyên. Ông thích nghệ thuật và thích tìm tòi. Nhưng vì hồi đó, gia đình quá khó khăn, nên trong khi bạn bè đi thi vào Đại học mỹ thuật, rồi đi làm họa sĩ, diễn viên, thì bố tôi phải gác lại việc học và gác cả bút vẽ, bươn chải kiếm tiền giúp ông bà tôi. Tôi cứ nghĩ chính vì việc phải từ bỏ ước mơ, nên bố sẽ phải là ngừoi đồng ý cho tôi mới phải. Nhưng về sau, qua một lần đi cafe, bố tâm sự với tôi rằng thực sự bố cũng muốn tôi được làm cái gì mình giỏi và thích, nhưng ông lại không muốn tôi phải vất vả, vì nghề báo là một cái gì đó xa vời và khó nói trước, nên bố chỉ muốn tôi xem xét và lựa chọn lại.

Chắc chắn là tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Không bao giờ. Vì tôi là con gái Ma Kết mà- đứng đâu top cứng đầu và mạnh mẽ đó. Không được bỏ cuộc và phải nỗ lực đến cùng- tôi luôn tự nhủ điều đó với bản thân.

Nỗ lực không ngừng - tôi đã và đang làm cộng tác viên cho tờ báo của trường và thường xuyên gửi bài cho một vài tờ báo teen, dù có được đăng hay không, nhưng tôi vẫn sẽ gửi. Tôi sẽ chứng minh cho bố mẹ thấy rằng ước mơ Nhà báo của tôi là thực sự. Tôi sẽ làm được và làm thật tốt.

Tôi 17 và đã đến lúc tôi phải có trách nhiệm với ước mơ và mọi quyết định của mình. Tôi đang lớn và tôi phải biết rằng mình muốn gì và mình phải làm gì. Sẽ không có gì là không thể nếu như chúng ta cố gắng, quyết tâm thực hiện. Ước mơ cũng vậy, nó sẽ không còn là xa vời nếu như chúng ta bắt tay vào thực hiện những bước đầu.

Tuổi 17 và tôi đang bước đi những bước đầu tiên của con đường Nhà báo. Nó sẽ còn rất xa, rất mù mịt và những vô vàn khó khăn không tên đang chờ tôi phía trước. 

Tôi đã từng đọc ở đâu đó "Hãy cứ ước mơ vì ước mơ sẽ chỉ đường cho ta lao về đích. Cho dù trên đường đi có thể có vấp ngã nhưng chính ước mơ sẽ nâng chúng ta đứng dậy, bước tiếp và mạnh mẽ hơn bao giờ hết".

Trần Bảo Châm
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !