Có phải những điều tốt đẹp không ở lại quá lâu?

GTHN - "Anh từng là thanh xuân của em. Cảm ơn anh vì đã ở bên, đã cùng em đi qua tuổi mười tám đầy tươi đẹp. Nhưng giờ đây có lẽ đã đến lúc em phải học cách bước đi một mình. Em không biết đoạn đường phía trước sẽ có ai đứng đợi, cũng không biết liệu có vô tình gặp lại anh? Nếu có thể, em vẫn mong mình gặp lại nhau vào một ngày Sài Gòn đầy nắng, một ngày mà em có thể mỉm cười và nói, 'chào anh'."

Em đã từng nghe nhiều người bảo rằng 'nếu có mà không biết trân trọng, thì sẽ mất đi' nhưng em không tin như vậy. Bởi lẽ những thứ em càng trân trọng thì lại càng sớm bỏ em mà đi, như anh vậy. Chỉ một câu chia tay, anh bỏ mặc cảm xúc của em, bỏ mặc tất cả kỉ niệm mình từng có. Anh cứ thế mà rời đi, như cơn gió, lặng lẽ nhưng cũng đủ để làm lạnh buốt tâm hồn của cô gái mười tám tuổi.

Mười tám tuổi, em yêu anh.


Có thể nói đó là khoảng thời gian đẹp nhất, nhưng những thứ tốt đẹp thường không ở lại quá lâu. Mà em thì không thể cứ ôm mãi những kỉ niệm cố chắp vá lại để sống tiếp..

Nếu ai đó hỏi em đã quên được anh chưa, thật sự em không biết nên trả lời thế nào cho đúng. Bởi làm sao có thể quên một người mình từng xem là tất cả? Chỉ là, em không còn nghĩ đến anh nhiều như trước. Anh biết tại sao không, vì chẳng có ai hết lần này đến lần khác lại muốn mình tổn thương thêm nữa..

Mười tám tuổi của em là những chuỗi ngày dài buồn bã, em khép lòng lại vì sợ ai đó sẽ một lần nữa làm tổn thương em. Nhưng rồi cuối cùng em nhận ra chính em đang từng ngày, từng chút từng chút một dày vò bản thân mình. Không biết anh tin không, thật sự trên đời này có một loại người thích vùi mình trong quá khứ. Những người đó cũng như em vậy, họ sợ cô đơn nhưng họ thà chọn một mình chịu đựng chứ không để ai bước vào thế giới của họ. Không phải họ không muốn mở lòng, mà họ sợ nếu ai đó bước vào, gieo hi vọng rồi tự tay dập tắt thì có lẽ phải rất lâu, thật lâu sau đó họ mới có thể mỉm cười trở lại..

Bước qua tuổi mười tám, em không còn mỗi ngày đều vì anh mà rơi nước mắt. Tim đã không còn hụt mất một nhịp khi vô tình bắt gặp hình ảnh người nào đó giống anh. Cũng không còn đau lòng khi nhìn những cặp tình nhân tay trong tay dạo phố. Cảm giác nhói trong lòng đã được thay thế bằng một thứ cảm giác bình yên đến lạ. Có lẽ em trưởng thành rồi.

Anh đã từng là thanh xuân của em. Cảm ơn anh vì đã ở bên, đã cùng em đi qua tuổi mười tám đầy tươi đẹp. Nhưng giờ đây, có lẽ đã đến lúc em phải học cách bước đi một mình. Em không biết đoạn đường phía trước sẽ có ai đứng đợi, cũng không biết liệu có vô tình gặp lại anh? Nếu có thể, em vẫn mong mình gặp lại nhau vào một ngày Sài Gòn đầy nắng, một ngày mà em có thể mỉm cười và nói, 'chào anh'.

Thật buồn vì chúng ta chỉ chạm tay rồi vuột mất..



Theo: GUU.vn
DMCA.com Protection Status
Từ Khoá

#buttons=(Chấp nhận !) #days=(20)

Trang web của chúng tôi sử dụng cookie để nâng cao trải nghiệm của bạn. Tìm hiểu thêm
Accept !